Monday 14 April 2008

“Tôi sẽ hát về những thiên thần, cạnh bên tôi”

Ôi những thiên thần luôn ở cạnh bên tôi.

không ở trên trời cũng không có cánh.

những thiên thần cận kề bên tôi lắm,

chia môi cười, chia cả những ưu tư.

(Dẫn nhập từ thơ Tiếu Thảo)

(Ga 14: 1-12)

Hát về những thiên thần cận kề bên tôi, ai chẳng thích hát. Nhưng, sao lại cứ hát về những thiên thần “không ở trên trời”, cũng “không có cánh”. Thần thiên cận kề không cánh, nhưng vẫn sẻ chia. Chia nụ cười. Chia cả ưu tư, ảnh hình những xuất hiện nơi trình thuật Tình Chúa, hôm nay.

Trình thuật hôm nay, ghi rõ tương quan nồng thắm giữa Đức Chúa và Cha. Trình thuật nhấn mạnh cả đến tương quan ta có với Chúa. Với công trình Ngài rao giảng. Trình thuật còn là kết đoạn lời Chúa nhắn nhủ vào buổi tạ từ, lúc Ngài đi. Ngài ra đi, đem tâm tình xao xuyến quạnh hiu, nơi đồ đệ.

Anh em đừng xao xuyến, lời Chúa gửi đến các thánh, là những dặn dò và khuyến khích: “Hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy”. Đây, chính là lời truyền gọi dân con đồ đệ hãy trở về với niềm tin trọn vẹn, có Đức Chúa. Niềm Tin trọn vẹn, còn có nghĩa: hãy tin tưởng cả vào người khác. Ở cuối trình thuật, Chúa kêu gọi đồ đệ dân con chứng tỏ điều họ vẫn nghe và thấy Ngài làm: “Anh em hãy tin Thầy: Thầy ở trong Cha và Cha ở trong Thầy; nhược bằng không, hãy tin vào việc Thầy làm. “ (Ga 14: 11)

Thầy đi đâu, anh em hẳn đã biết đường, điều này còn chứng tỏ: đồ đệ Chúa vẫn nghe và chấp nhận Con Đường Ngài chỉ dẫn. Nghe và chấp nhận, nhưng đồ đệ của Thầy vẫn cứ hiểu nghĩa đen, theo địa thế. Do vậy, thánh Tô-ma mới vấn nạn: “Thầy đi đâu, làm sao chúng con biết đường?” (Ga 14: 2). May thay, cũng nhờ vào vấn nạn này ta mới có được xác quyết để đời, từ Chúa: “Thầy là Đường, là Sự Thật và Sự Sống. Không ai đến được với Cha, mà không qua Thầy.” (Ga 14: 6)

Đến được với Cha qua Thầy, là tương quan nối kết Thầy về với Cha. Với cả những người theo Thầy. Theo Đường Chúa đi. Đường Thầy đi, trải dầy khổ ải, đau thương và nỗi chết. Đường Thầy đeo đuổi, sẽ kết thúc ở cuộc sống dồi dào, rất mới. Dồi dào và mới, ở sự sống Ngài đem đến, với mọi người.

Theo Đường của Chúa, không là ra đi đến bất cứ nơi nào, chẳng hề định hướng. Mà, là trở thành người đặc biệt để nhận chân ra Sự Thật và Sự Sống, Chúa tỏ bày. Theo Đường của Chúa, là tháp nhập vào thị kiến - giá trị của Chúa. Tháp nhập, để trở thành người của Sự Thật, và Sự Sống. Ở đây nữa, tháp nhập không chỉ theo nghĩa của một nhận thức, trí tri. Bởi Sự Thật Chúa tỏ bày, không là nhận thức trí tri, nhưng là những hài hòa toàn vẹn diễn bày nơi sự sống và ở nơi bản chất thánh thiêng, của chính Thầy. Sự Thật về Chúa, là cảm xúc. Là, ý nghĩ hành động, lẫn tương quan. Là, tất cả nhân vị ở trong hay ở ngoài, Thầy vẫn có. Với mọi người, sống Sự Thật là sống năng động, biết đáp ứng với sự sống an lành, Chúa ban.

Đến với Cha qua Thầy-là-Đường, còn có nghĩa: đến với Cha qua Sự Thật và Sự Sống-của-Thầy. Bởi, nơi Thầy vẫn gồm tóm Sự Sống của Cha, rất đích thực. Thành thử, tháp nhập vào Sự Sống của Cha, Thầy là mẫu mực cho ta tăng trưởng, giống Cha Thầy. Giống Cha Thầy, để rồi ta sẽ có kinh nghiệm sống tình yêu thương viên mãn, ở nơi ta.

Nếu anh em biết Thầy, anh em cũng biết Cha Thầy. Ngay bây giờ, anh em biết Người và đã thấy Người (Ga 14: 7). Bằng vào khẳng định này, ta hiểu lời Thầy theo nghĩa: là Con Thiên Chúa, Đức Giê-su đã trở nên một với Cha, trong mọi sự. Khi Ngài nói, tức Chúa Cha nói. Khi Ngài cứu chữa, là chính Cha-làm-một-với-Ngài đã chữa lành. Nhưng, khi Ngài chết đi, Cha vẫn không chết. Duy chỉ tính cách phàm trần của Người Con mới chết, thôi. Và, nỗi chết của Đức Giê-su nơi thân phận làm người, là chứng cứ làm bằng cho Tình Yêu Thương cao cả nơi Thiên Chúa Hằng Sống.

Chúa Hằng Sống nơi bản vị Đức Giê-su, phản chiếu Sự Thật và Lành Thánh Toàn Năng, rất vô song. Thấy Ngài, là thấy Cha. Nhưng không thấy được trọn vẹn những gì thuộc thiên tính của Cha. Chính vì thế, Đức Giê-su mới xác nhận Ngài là Đường. Điều này còn có nghĩa: qua Ngài, dân con đồ đệ mới đạt trọn Sự Thật, của Đức Chúa. Trọn Sự Thật, mà chỉ các nhà thần bí mới cảm nhận đôi chút ánh sáng của nhận thức, mà thôi. Còn lại, tất cả chỉ biết đến Sự Thật trọn vẹn, khi lìa bỏ cõi trần. Tựa như thánh Phi-líp-phê, những tưởng rằng các thánh hễ có hân hạnh được gần gũi Thầy tự khắc đã biết Thầy. Không hẳn thế. Nếu không nhận Thầy là Đường, mà chỉ là Đoạn Kết cuộc đời của Đức Chúa, ta sẽ thấy tương quan kết hợp ta vào với Chúa, sụt giảm rất nhiều.

Vấn đề của người thời đại, là: không thấy được Cha nơi bản vị Đức Kitô. Và như thế, cũng sẽ không nhận ra được Cha-qua-Thầy vẫn có mặt trong thế giới hiện tại. Không nhận ra Cha, cả nơi người anh người chị sống quanh ta nữa.

Ngay từ đầu, Đức Giê-su đã quả quyết: “Nhà Cha Thầy có nhiều chỗ ở” (Ga 14: 2). Thoạt nghe, người người vẫn cứ tưởng điều Thầy nói chính là Thiên đàng, chỉ một chốn. Dĩ nhiên là thế. Nhưng, “nhà Cha Thầy có nhiều chỗ ở”, còn phải hiểu đây chính là Hội thánh Chúa. Bởi, cộng đoàn kẻ tin vào Đức Kitô, tức Hội thánh, vẫn là “nhà Cha Thầy”. Nhà của Chúa. Đằng khác, là đồ đệ theo chân Chúa, ta đã là Đền thờ Chúa ngự. Nhất mực không sai.

Cuối cùng, lời Thầy quả quyết: “Ai tin Thầy, người ấy sẽ làm được việc Thầy làm. Và, còn làm được việc lớn lao hơn. Vì, Thầy đến cùng Cha.” (Ga 14: 12). Đó mới là việc lớn, mà Hội thánh Chúa hôm nay và mọi thành viên trong cộng đoàn Hội thánh vẫn tiếp tục thực hiện. Tiếp tục công cuộc tông đồ mục mà Thầy truyền dạy, lâu nay. Về với Cha, Đức Kitô đã ủy thác công việc lớn lao ấy, để mọi người nhớ mà thực hiện.

Về với Cha, Đức Kitô cũng để lại cho đàn con yêu dấu, các kẻ tin, tất cả năng lượng và sự sống, như Ngài hứa. Có về với Cha, Đức Kitô mới khởi phát Con Đường của Sự Thật và Sự Sống. Mới đưa tất cả vào hoạt động. Có về với Cha, Ngài mới thông chuyển tín thư sống động của Ngài đến với thế giới nhân trần. Mới biến tín thư ấy thành hiện thực, được.

Với thế giới đương đại đầy phương tiện truyền thông, tín thư ấy được gửi đến hết mọi người. Cả những chưa từng nghe và biết đến. Đức Giáo Hoàng và các lãnh tụ tôn giáo, hôm nay, đã có thế dùng hệ thống truyền thông đại chúng, để chuyển đạt thông điệp Chúa gửi đạt đến hàng triệu người, khắp mọi nơi. Đó là điều, mà ở vào thời tiên khởi Hội thánh Chúa chưa đủ phương tiện để thực hiện, như hôm nay.

Là người hợp tác viên rao truyền Lời Chúa, công cuộc thừa sai mục vụ của ta cũng tương tự như thế. Ta cũng đến với mọi người, hầu giúp họ chọn Con Đường của Chúa, mà đi. Chính đó là Con Đường của Sự Thật. Và Sự Sống. Cộng tác với nhau trong công việc mục vụ, ta sẽ làm được nhiều hơn nữa. Nói đúng hơn, Đức Kitô sẽ làm việc ấy, qua chúng ta. Như mọi thời mọi lúc, Ngài vẫn cần nhiều người thiện nguyện để ta rao truyền Lời Ngài, trong hăng say. Nhiều quả cảm. Có chất lượng.

Là bạn và là người đồng hành với Chúa, mỗi người và mọi người được kêu mời ra đi lên đường rao truyền Lời của Chúa. Rao truyền, trong tư thế thực tiễn. Rao và truyền, để đem Bánh Sự Sống và Sự Thật đến với muôn dân. Cho muôn người. Ở mọi nơi. Như Ngài bảo: “Không có Thầy, các con chẳng làm được gì.” Ngày nay, với phương tiện truyền thông cải tiến, ta có thể nói ngược lại: không có ta, Chúa cũng sẽ làm được, rất ít.

Trong trông chờ người người ra tay làm việc với Chúa, ta hãy cùng người xưa, phấn khởi hát:

“Này hồn ơi vươn cao, vươn cao

đem ánh sáng hân hoan trên trời

rọi vào đời cho ta tinh cầu yêu thương.

Nụ cười tươi trên môi em thơ

Là tiếng hát hân hoan cho đời

Và về đây cho nhau nụ cười tương lai ” (Trần Quang Lộc – Về đây nghe em)

Vâng. Về đây nghe em. Về đây nghe anh. Về, mà đem ánh sáng hân hoan trên trời rọi vào đời được Chúa yêu thương. Về, để ta sẽ hát về những thiên thần, về những người anh người chị bên ta, đang cùng nhau chia sẻ cả môi cười, lẫn ưu tư. Về, để lập nên tinh cầu yêu thương, đầy tình Chúa. Về đây em nhé. Ta hãy về!

Lm Phan Đỗ Thục Linh

Mai Tá từ Úc diễn dịch

_______________________________(xem thêm bài cũ, mời vào “www.suyniemloingai.blogspot.com”)

No comments: