Suy tư Tin Mừng Chúa
Nhật thứ 32 mùa Thường niên năm A 09-11-2014
“Anh với tôi mộng canh trường,”
“Giăng kề song
cửa, hoa kề gối
“Anh truyện sầu, tôi
truyện mến thương”.
(Dẫn từ
thơ Đinh Hùng)
Ga 2: 13-22
Truyện sầu
hay truyện mến thương của tôi và anh, đâu chỉ là chuyện của thi ca, và âm nhạc.
Truyện như thế, vẫn trải dài ở nhiều nơi, cả ở ngoài đời lẫn trong Đạo.
Rất nhiều
người ở đời thường,
vẫn hay tỏ bày nỗi ngạc nhiên rất mực, khi khám phá ra rằng: ngay như nhà Đạo,
vẫn có chuyện phân biệt giữa đền thánh với nguyện đường, ở địa phương. Điều mà
nhiều người thường nghĩ, đó là: đền thánh Phêrô không phải là Nhà Thờ Chánh Toà
của Giáo phận La Mã. Thậm chí, có khách hành hương còn đến đây, để tìm cho ra
ngai triều của Đức Giáo Hoàng, tức Đức Giám Mục thành Rôma, nhưng không thấy.
Có người
lại cứ tưởng chiếc ghế chạm trổ công phu của thánh Phêrô đặt sau bàn thờ trên
cao, là ngai-triều chính-hiệu của ngài, nhưng vẫn lầm. Có người lại cứ nghĩ:
chiếc ghế di-động mà Đức Giáo Hoàng thường ngồi, là ngai triều của ngài, cũng không đúng.
Thánh
đường Latêranô đích-thực là Vương Cung Thánh Đường, của La Mã. Ở nơi đó, có
ngai-triều của Đức Giám Mục thành Rôma, rất đúng thực. Từ thế kỷ IV, Giáo hội
dùng nơi này để cung-hiến thành chốn thánh dâng lên Chúa.
Nơi đây,
mỗi năm Đức Giáo Hoàng vẫn thân-hành đến chủ-trì các nghi lễ phụng-tự, rất long
trọng. Và chính tại thánh-đường này, ngài uy-nghi ngồi trên ngai-toà mình ngõ
hầu ban huấn-từ, giãi-bày nhiều điều cho dân Chúa biết.
Trong cuộc
sống Giáo hội, nhiều giáo hội địa phương cũng dùng việc kỷ-niệm cung-hiến thánh
đường trong giáo-phận mình, coi như lễ trọng. Cung-hiến thánh-đường Latêranô,
là lễ-hội toàn-cầu, nhằm nhắc ta nhớ mà hiệp-thông với Đức Giáo Hoàng, trên
cương-vị ngài là Giám Mục thành La Mã.
Bằng vào
cử-chỉ này, ta chứng-tỏ rằng: Giáo-hội mình là Giáo-hội của chung, rất Công
giáo. Nhưng, điều đáng buồn, là: đôi khi ta cũng thấy nhiều người nghĩ rằng họ
được phép chọn-lựa giữa Giám-mục địa-phận mình với cả Giám-mục thành La Mã nữa.
Điều này, thật cũng có ý nghĩa, nhưng đó không phải là tính-cách chung, của Công
giáo.
Nói cho
cùng, dù ta có lòng mến mộ Đức Giáo Hoàng đặc-biệt thế nào đi nữa, thì tình-cảm
riêng-tư của ta vẫn không dẫn đến kết-quả như một hiệp-thông với ngài. Bởi, ta chỉ
có thể hiệp-thông với Đức Giáo Hoàng khi có được sự thông-hiệp ngang qua Giám-mục
sở tại của mình, mà thôi.
Và, Đức
Giám mục địa phận sở tại của ta cũng chủ sự cùng một Tiệc Thánh Thể như và với
Đức Giám Mục thành La Mã là Đức Giáo Hoàng.
Trong cuộc
sống thường-nhật, nhiều nguời cũng mắc phải sai lầm tựa như thế, cũng là điều dễ
hiểu thôi. Nhiều năm qua, Hội-thánh ta vẫn tập-trung vào vai-trò của Đức Giáo
Hoàng mạnh đến độ ta sẽ được tha thứ nếu nghĩ rằng Đức Giáo Hoàng chỉ là Cán bộ
Cấp Cao của Giáo triều Vaticăng.
Và Đức
Giám Mục sở tại lại là Giám-đốc hay Thủ-trưởng, một chi-nhánh của giới
cầm-quyền.
Nên, khi
Đức Giáo Hoàng ra lệnh “hãy nhảy lên”, thì ta hỏi: “Dạ thưa, cao đến cỡ nào ạ?”
Thành thử, vấn-đề này xem ra hơi giống thái-độ của những người “bảo hoàng hơn
vua”, luôn có nguồn sử của Hội thánh, cũng tương tự như thế.
Chính vì
thế, nên Công Đồng Vatican II đã làm sáng-tỏ vai-trò của Đức Giáo Hoàng trong
việc quản cai, giáo-huấn và thực-thi hiến-pháp, trong Giáo hội. Công Đồng
Vatican minh định rất thận trọng, là nhằm hồi-phục chức-năng đúng-đắn khi xưa,
về cương-vị lãnh-đạo của Đức Giáo Hoàng.
Công Đồng đây
cho thấy, việc cai quản, giáo huấn và thi hành giáo-luật luôn chứa-đựng một bối-cảnh,
vẫn có từ khi trước. Công Đông vẫn dạy rằng: Đức Giáo Hoàng thực thi cương-vị
lãnh-đạo như vị thủ-lĩnh tối cao trong số các Giám mục. Ngài là mục-tử mang
tính toàn-cầu. Là, dấu chỉ của sự hiệp-nhất trong Hội thánh.
Và, là người
có trọng-trách giáo-huấn, duy-trì và bảo-vệ niềm tin của toàn-thể Hội thánh,
ngang qua phương cách mà ngài xác nhận với những người anh em Giám mục có cùng
một trọng trách trong giáo hội địa phương của các ngài.
Chính từ
đó, nguồn cội của cụm từ “vâng phục” lại có ý nghĩa của sự việc “lắng nghe một cách cẩn trọng”.
Vì thế
nên, Tiệc thánh hôm nay là để ta cử-hành sự hiệp-nhất trong đa-dạng, khi ta tập-trung
nhấn mạnh đến Mẹ thánh Giáo-hội đối với các giáo-hội Công giáo La Mã, ở địa
phương.
Cầu mong sao,
từ đó ta lĩnh-hội được điều tốt đẹp để có quyết-tâm với Đức Giám Mục sở tại nơi
ta sống. Bởi, ngài cũng là đấng kế-vị của các thánh tông đồ. Và, ngài cũng đáp-ứng
với lời kêu gọi của Đức đương kim Giáo Hoàng giúp ngài nghĩ ra các phương-cách
khả dĩ thực-hiện công việc phục-vụ Hội thánh. Đó, là “dấu chỉ” lớn lao hơn cho
sự hiệp-nhất Đạo của Chúa với thế-giới nhân-trần, trong lai thời.
Cũng cầu
mong sao, để mỗi người chúng ta nhớ được rằng: tinh-thần mà Tin Mừng hôm nay
muốn tỏ-bày, chính là sự việc Giáo-hội cũng được dựng-xây bằng gạch hồ thật đấy.
Thế nhưng, Thân Mình Rất Hiển Vinh của Đức Kitô lại vẫn được đúc-kết bằng những
người con biết sống-thực tình yêu thương cứu-độ Ngài ban cho thế-giới, rất hôm
nay.
Trong tinh-thần cảm-nghiệm những
điều như thế, ta lại sẽ ngâm nga câu hát của nhà thơ ở trên, vẫn hát rằng:
“Anh
với tôi mộng canh trường,
Giăng kề song cửa, hoa kề gối
Anh truyện sầu, tôi truyện mến thương.
Anh buồn từ thuở giăng lên núi
Ấy độ tôi về ước lại mong.”
(Đinh Hùng
– Cặp Mắt Ngày Xưa)
Nỗi buồn,
thuở nào cũng vẫn là buồn một nỗi thời muôn thuở. Miễn anh và tôi, ta cũng chớ
buồn vì sự chênh-lệch quyền-bính ở nhà thờ và nhà Đạo, rất hôm nay. Bởi lẽ,
quyền-bính với quyền-hành ngày hôm nay, dù ở nơi nào đi nữa, vẫn là vấn-đề muôn
thuở của tôi và của anh, rất sáng ngời, đầy bực bõ.
Thế nên,
giải quyết được tranh-chấp quyền-hành ở mọi chốn, cũng là giải quyết tận gốc
mọi nỗi buồn của người con trong nhà Đạo, suốt mọi thời.
Lm Richard Leonard sj
Mai Tá
lược dịch