Suy niệm Lời Ngài đọc
trong tuần thứ 27 mùa thường niên năm C 06.10..2013
“Nếu có
ngày mai anh trở gót,”
“quay về lãng đãng bến sông xa.”
(dẫn từ thơ Hoàng Cầm)
Lc
17: 5-10
Nhà thơ
trở gót, sẽ quay về “lãng đãng bến sông xa”, mà thôi. Nhà Đạo trở lại tạ ơn Chúa,
sẽ còn đi xa mãi chốn đạo thiêng, rất linh hồn! Trình thuật thánh Luca nay cũng
ghi đôi điều về niềm tin yêu rất đáng kính.
Bàn về
niềm tin nơi Chúa, nên cân nhắc xem việc nào tạo khác biệt, việc nào không. Có
cân nhắc, mới đặt hết tâm tình để tin vào Ngài. Trong cuộc sống, nhiều lúc có
người những muốn tạo khác biệt với người khác, đã quay về phía người mình không
ưa/không thích mà nặng lời: hãy đi cho khuất mắt tôi, rồi muốn làm gì thì làm.
Ngày nay, muốn
tỏ cho thấy mình có khác biệt, con người không còn giận dữ/cãi cọ như trước nữa,
nhưng im lặng, mềm dẻo hơn. Trong đời mình, Hội thánh nay cũng đã đổi thay rất
nhiều. Có những điều khi xưa gò bó người đi Đạo biết bao nhiêu, thì nay không
còn gay gắt như trước nữa. Có những việc khi xưa bị cấm đoán, nay được phép
thực hiện rất thả dàn. Có những điều tưởng chừng như không thể thiếu trong đời,
nay trở thành thứ yếu, bớt nhiêu khê và cũng chẳng còn huý kỵ nữa. Nhiều người,
nay vẫn chú tâm vào những chuyện độc đáo, khác biệt hoặc mới mẻ. Họ quan niệm:
không đổi mới, thì đời người rồi ra cũng đáng chán.
Vậy thì,
đâu là sự việc căn bản, ở đời người?
Nếu kể ra đây,
sẽ thấy rất nhiều, như: ý-niệm Chúa hiện hữu, nay đã nhẹ nhõm, tích cực hơn với
con người. Tích cực, là vì: ta nhận biết Chúa hoà mình với ta, và Ngài còn ban
chính mình Ngài cho ta, dù ta chỉ là người con nhỏ bé, rất hèn mọn. Thêm nữa, ta
trải nghiệm rõ rệt hơn, việc Chúa sống lại và ở giữa ta qua cuộc sống hiện tại,
khắp mọi chốn. Rõ ràng là: xưa kia ta cứ tưởng tội lỗi của ta thực sự sờ-chạm vào
Chúa, đụng đến Chúa rất khốn khổ. Nhưng, sự thực không phải thế. Vì, lỗi tội
nào đến được Chúa, Đấng vô tì vết và chẳng nề hà.
Ngày nay,
ta quan tâm nhiều hơn đến những người sống quanh ta, có nhu cầu nhiều hơn ta.
Và nay, cũng có nhiều tiêu-chuẩn để ta sống thực, sống xứng đáng đặt ra với ta nhiều
hơn trước. Và, ta cần biết tự tha thứ chính mình, hơn cứ mải lo việc Chúa thứ
tha ta, khiến ta bối rối. Và ngày nay, ta đặt nặng trọng-tâm sự việc ở đời vào những
chuyện tích-cực của cuộc sống hiện tại, hơn khi trước.
Điều cần
thiết, cấp bách, là: ta có thể và cũng cần tin tưởng vào những chuyện như thế.
Tin tưởng, là đảm bảo những gì căn bản trong đời người. Chuyện còn lại, là: chỉ
nên mở rộng lòng với những chuyện liên quan đến đời sống tâm-linh, thần thánh
và thứ rào cản cần lướt thắng, đó là: mất niềm tin và quyết đạt uy quyền, cho
bằng được.
Mất niềm tin,
là động thái nay ăn sâu vào chủ-nghĩa cá-thể bộc phát ở khắp nơi. Là, chủ nghĩa
vị kỷ, chỉ biết mỗi mình mình, còn: mọi người chỉ là cỏ rác. Cá-thể chủ nghĩa,
còn là: chỉ bận tâm lo sinh sống cho riêng mình, chẳng cần để tâm giùm giúp bất
kỳ một ai, ngoài chính mình. Là, nhìn người khác bằng cặp mắt nghi-ngờ rằng họ
sẽ làm khó, chống đối mình. Là, coi người khác lúc nào cũng bất mãn, càm ràm, kình
chống đủ mọi chuyện, chỉ tin những người ưa thích mình, sống giống mình, mà
thôi. Tóm lại, là: coi “mình” khác “nó”, chống lại “nó”.
Nguyên do dẫn
đến động-thái mất tin tưởng, là do mình chọn cuộc sống khép kín, chỉ tin tưởng
mỗi chính mình, thôi. Đó, là nguồn cội của mọi ý-thức-hệ rất khác biệt. Là, hành
xử đố kỵ, cục-bộ. Nói cho cùng, thì: những người sống khép kín/vị kỷ, không còn
tin tưởng một ai và chẳng ưa thích người nào, cả người khác chính-kiến, sắc tộc
và lý lịch nữa. Không ưa ai, là bởi người khác hạy chất vấn họ. Và, cứ muốn đặt
quyền-uy lên người họ. Đó, cũng là thái-độ lạ kỳ, xuất từ động-thái sống
riêng-tư khép kín bên trong vỏ sò. Nó ngăn chặn sự tin tưởng người khác, không
nghĩ rằng người khác cũng đã làm vì lợi ích chung.
Động-thái đố-kỵ
này, còn thấy rõ ở môi-trường kinh-tế, thông-tin, giáo dục và cả đạo giáo nữa.
Môi trường
kinh tế chỉ hoạt-động, nếu người người biết tin vào hệ-thống tiền-tệ và ngân
hàng. Hệ thống tiền/hàng từng suy sụp vào những năm 2008/2009, đến độ cần có
chính phủ nhúng tay vào, mới sống sót. Khi kinh-tế thế-giới được hồi-phục rồi,
nó vẫn cần đến niềm-tin chân-chất, của mọi người. Bởi có tin-tưởng như thế, thì
định-chế mới đảm bảo được “trò chơi” thị-trường tự-do có đầu-tư khởi sắc, rất
tiếp-thị. Nếu không, tất cả chỉ là tranh-giành quyền-lực để có quyền (mà) hành
người khác, thôi. Muốn thành công, mọi người phải tin vào luật chơi thật chân-phương,
lương thiện mới được.
Vì mất tin
tưởng, nên con người lại đi vào một cuộc chiến tôn-giáo dai dẳng, chẳng bao giờ
kết thúc. Cuộc chiến này, đang có ngay trong lòng của đạo-giáo mà phần lớn đang
phát-triển. Đây là vấn đề rất phức-tạp. Là, ưu tư của những người chỉ muốn kiểm-soát
những gì lẽ đáng ra phải được tự-do về mặt tin tưởng nữa. Thế nên, nhiều người
quyết chống lại hình thức của chủ nghĩa tóm chặt như thời đầu, khiến họ chưa
sẵn sàng có động-thái tự-do phát-triển về mặt tôn-giáo, vì lợi ích của nhiều
người. Nhiều nhóm/bè đạo-giáo, lại đã du-nhập chủ-nghĩa tân–giáo sĩ, qua đó có
vị còn muốn có đủ mọi quyền-bính trong tay, nên đã chối-bỏ quyền đòi-hỏi tối-thiểu
của giáo-dân. Cuối cùng, vấn đề thời đại hôm nay, là: đâu đâu cũng thấy mất đi
đối-thoại thực-tình, cả trong đạo lẫn ngoài đời.
Vấn đề của
thời hôm nay, không chỉ là: làm sao chuyển-đạt thông-tin tới mọi người, mà là
vận-động để mọi người có thể kiểm-soát được truyền-thông, báo chí. Bởi truyền-thông,
nay vẫn khoanh vùng những điều mà người thời nay gọi là “không-gian chung
đụng”. Đó cũng là đấu-trường, trong đó sự tin-tưởng trở thành niềm khuynh-loát;
và khuynh-loát trở-thành độc-tố mang đến cho lương-tâm con người các giá-trị
khó kiểm-chứng. Kết cuộc, lại dẫn đến độc-tài trong cảm nhận và dẫn đến chiến-thắng
của chủ-trương đại-trà, hoành tráng, như hí-trường danh-lợi cho công chúng. Và
tương lai, chúng-dân lại sẽ tùy thuộc sự-kiện: ta tin-tưởng được bao nhiêu? Làm
sao để ta vượt qua thái-độ sống ích-kỷ và ý chí muốn đạt quyền-lực. Bởi, tin-tưởng
là lớp xi-măng làm nền, cho cuộc sống mỗi ngày.
Cuộc sống hàng
ngày tự nó sẽ khó khăn. Nền-tảng lịch-sử cũng thế. Lịch-sử các thế-kỷ vừa qua,
đã làm cho sự sống con người ra khỏi cảnh rẽ chia, khác biệt. Khác biệt về kinh-tế
giữa người giàu/kẻ nghèo. Khác biệt, về văn-hóa/giáo-dục, người thì được học,
kẻ vẫn mù chữ. Khác biệt, về an toàn/lành mạnh trong xã-hội. Khác biệt, cả
trong sinh-hoạt của Hội thánh, tức: khác biệt giữa người chuyên chăm nhà thờ và
người không đi. Và khác biệt cả về cấu-trúc, có lập-trường sống tập-trung trong
gia-đình hoặc bị đẩy lùi khỏi xã-hội.
Nói cho
cùng, khác biệt nào cũng dẫn con người về với cuộc sống nội-tâm hay chỉ sống bề
ngoài, thôi. Sống sâu sắc hay chỉ hời-hợt, trống-rỗng. Sống, giùm giúp, đỡ đần hết
mọi người hoặc chỉ biết mỗi chính mình, thôi. Thêm vào đó, cũng nên nhìn vào chính
mình và tự hỏi xem mình có đặt nặng cuộc sống vào với niềm tin linh-đạo không?
Có tạo khác biệt trên/dưới giữa giáo-sĩ và giáo-dân không? Có chê bai, kỳ thị nam/nữ,
già/trẻ, ngôn ngữ và/hoặc màu da không?
Tóm lại,
sống ở đời, thời này, là sống biết tự kiểm-điểm xem mình có đi quá đà, trong
động-thái tỏ-bày sự khác biệt giữa mình và người cả về đạo lẫn đời, không? Và,
sống cuộc sống đạo-hạnh hôm nay, là: sống và tự hỏi lòng mình xem có đặt bức
tường ngăn-cách trong cuộc sống giữa mình và mọi người? Để rồi, có tương-quan
êm-đẹp trong nhóm hội/đoàn-thể; trong xã-hội và giáo-hội mình đang sống? Có sống
như thế, mới tìm ra được sự bình-an trong tâm hồn, vào mọi lúc, mà không cần
bức bách, ưu-tư quá nhiều điều cho mình và cho mọi người, ở đời.
Trong cảm nhận một khẳng-định về niềm tin như
thế, cũng nên ngâm lại lời thơ trên, rằng:
“Nếu có ngày mai anh trở gót,
Quay về lãng đãng, bến sông xa.
Thì em còn đấy hay đâu mất?
Cuối xóm buồn tẻo một tiếng gà…”
(Hoàng Cầm
– Nếu Anh Còn Trẻ)
Có phải vì
anh còn trẻ nên mới thế? Trẻ hay không, nếu anh và tôi, ta cứ nghe lời thánh-sử
bàn về niềm tin, hẳn sẽ không còn trở gót mà đi xa, ra khỏi Chúa. Nhưng, lại sẽ
quay về để có anh có em, có mọi người cùng chung vui cuộc sống an-lành, hạnh-đạo.
Ở khắp chốn.
Lm Nguyễn Đức Vinh Sanh
Mai Tá lược
dịch