Suy tư Tin Mừng Chúa Nhật thứ 2 mùa Vọng năm B 07/12/2014
“Có
kềm hãm giữ mình khi giận tức,”
Có thứ tha những kẻ nghịch ghét ghen.
Thì tâm hồn mình sẽ mạnh thêm lên.
Sớm nhận thức đâu là phần thưởng thật.”
(Dẫn từ thơ Nguyên Đỗ)
Mc 1: 1-18
Kềm giữ với hãm mình,
còn gì bằng vào lúc mình đang them khát. Thèm và khát, không chỉ bây giờ hoặc
mai sau, nhưng cả vào mọi tuổi, mọi thời như tâm-tình của chú bé Đanien, kể bên
dưới.
Mùa vọng năm ấy, chú bé Đanien tự dưng chạy đến ôm hôm người mẹ hiền, đề
nghị một yêu cầu rất nhỏ: “Quà Giáng Sinh
năm nay, mẹ nhớ mua cho con một chiếc xe, mẹ nhé.” Nghe lời xin, người mẹ giựt mình, nhưng vẫn từ
tốn đáp lại: “Con ạ, nhà mình còn nghèo,
mẹ không đủ sức mua xe cho con đạp chơi đâu. Hay là, con chạy đến xin Chúa Hài
đồng, xem sao!”
Bé Đanien bèn chạy vào bàn, viết ngay một lá thư ngắn đại ý nói:
“Chúa dâu yêu, con biết mình phải
thật là ngoan mới được Chúa cho quà. Con nay đã ngoan từ hồi khuya sớm. Vậy,
con xin Chúa cho con một chiếc xe đạp nho nhỏ thôi. Chúa nhớ gửi xuống cho con
nhé.
Ký tên Đanien:.
Viết xong, đọc lại thấy không ổn. Đanien nghĩ lại, mình đâu có ngoan gì
cho lắm, mà dám xin món quà lớn lao như thế. Nghĩ vậy, bé xé thư đi rồi viết
lại:
“Chúa dấu yêu ơi.
Để con kể Chúa nghe nhe. Suốt năm rồi, con là đưa bé khá ngoan. Con muốn xin
Chúa một chiếc xe đạp, chạy chơi. Chúa đồng ý cho con nhé.
Ký tên: Đanien của
Chúa.”
Viết xong, bé Đanien lại nghĩ: Viết thế này, cũng chưa được đúng cho lắm,
lại xé thư, viết lần nữa:
“Chúa Giêsu bé nhỏ
của con ơi, lâu nay con vẫn nghĩ con là đưa bé ngoan và giỏi. Có thể nào Chúa
cho con một chiếc xe đạp được không?
Ký tên, Đanien.”
Cuối cùng, bé nghĩ: “vẫn không
xong. Phải làm thế này, mới chắc ăn”. Đanien chạy một mạch đến nhà thờ.
Bưng đại bức tượng nhỏ nơi máng cỏ mang vể cất dưới gẩm giường để mẹ mình khỏi
la mắng, rồi viết một thứ khác, đầy doạ nạt:
“Chúa mên yêu, con
vừa trót dại phạm một điều răn, là: làm bẹp mất búp bê của nhỏ em con, và nhiều
chuyện khác khủng khiếp hơn. Con ôm tượng Mẹ Maria về nhà con rồi. Chúa có muốn
nhìn lại Mẹ của Chúa dịp Giáng sinh này, thì phải tặng cho con chiếc xe đạp
mới. Chúa biết mình phải làm gì rồi, phải không?”
Lời lẽ trong thư Đanien viết cho Chúa Hài Đồng, giống hệt thư tống tiền
của băng đảng ngoài đời. Trong đời thường, chuyện của Đanien cũng na ná đôi
chút chuyện của nhiều người chúng ta. Nhiều lúc, ta vẫn nghĩ là mình có thể cù
cưa/mặc cả với Chúa, rất nhiều điều, để đạt ý mình mong ước. Tuy nhiên, các vụ
kèo nài/mặc cả như thế thường không xứng với niềm tin của người tín hữu Đức
Kitô, nhất thứ trong khung cảnh mùa Vọng.
Tình huống kèo/trả giá là yếu tố xưa cũ vẫn còn lưu lại nơi đầu của tác
giả lịch sử thánh khi ngài viết bài đọc, như: sấm của tiên tri Isaya, như thánh
vịnh 84, thư của thánh Phaolô và cả đến Phúc Âm thánh Mác-cô nữa, nhất nhất bộc
lộ tâm trạng kèo nài/hạch sách, thế nào đó.
Các bài đọc hôm nay,
nhắc nhớ ta một điểm: Đức Chúa vẫn yêu thương loài người. Ngài chẳng bao giờ
giữ lại điều gì riêng cho Ngài. Và, khi chấp nhận thân-phận bọt bèo của người
phàm có da có thịt, thì Ngài vẫn làm tất cả để ta nhận ra được tình thương yêu
cứu-độ, Ngài tặng không. Ngài đã trưng-dẫn tình thương yêu của Ngài bằng chính
cuộc sống, để ta theo đó mà làm.
Thành thử, ta phải sống cuộc đời Ngài tặng ban, ăn ở cho công-minh chính-trực
và biết thương-yêu ở mức cao độ. Từ đó và qua đó, ta mới thay-đổi được thế-giới
đời thường ta đang sống; hầu biến cải thế-giới nên tốt đẹp hơn.
Các tình-huống cuộc đời
trong đó ta cứ kèo nài/trả giá với Chúa, vẫn thấy dẫy đầy trong thần-học, cũng
như kinh-nguyện/phụng-vụ. Tệ hơn nữa, có nhiều tình-huống ta cứ ngụp lặn trong
các thói tật giống như thế, từ thế-hệ này sang thế-hệ khác. Thậm chí, có người
còn cả gan trả giá với Chúa bằng nhiều hình thức, rất cầu xin. Thương thảo. Tỉ
như câu:
“Lạy Chúa, nếu Chúa
giúp sức cho con qua được đại hạn kỳ này,
nghĩa là: ăn như
cũ, ngủ như xưa, nhất định con sẽ ăn ở tử tế hơn..”
Có bạn trẻ, chẳng ngại-ngần đánh bạc cả với Chúa. Nghĩa là, có lời lẽ
như:
“Lạy Chúa, con xin
hứa: con sẽ quay về đi lễ trở lại như lúc trước,
nếu như Chúa cho
con thi đỗ khoa này..”;
hoặc:
“Con hứa sẽ cho
cháu nhỏ rửa tội và theo Đạo,
nếu như Ngài cho
con làm đám cưới/hỏi cho suông sẻ, trót lọt.
Nhất định con sẽ
làm như thế..”
Tệ hơn, có người còn thưa với Chúa, như sau:
“Chúa cho con trúng
số đi,
con sẽ cúng dâng
nhờ một nửa số tiền con lãnh được, để giúp người nghèo…”
Kèo nài/trả giá, thật chẳng hợp với lẽ Đạo, chút nào. Tuy nhiên, Hội
thánh cũng chẳng nên trách móc một ai. Tốt hơn, Hội thánh cứ tự nhận trách nhiệm,
rồi sẽ sửa đổi não trạng ù lì/chai sạn của dân đi Đạo.
Vào thời đầu, Kinh thánh đã đưa ta về với những lời khuyên nhắn của thánh
Gio-an Tẩy Giả, về: sự sống, nỗi chết và sự Phục sinh quang vinh của Chúa. Cả
về việc Chúa Thánh Linh vẫn tiếp tục hoạt động trong ta. Ở đây. Bây giờ.
Kinh thánh cũng dạy ta,
rằng: ta thật có phước được Chúa cam chịu mọi hiểm nguy, rủi ro của một bội
phản, để ta hiểu rõ thế nào là sống chung với thế giới. Sống trong hiện tại, và
cho mai ngày. Chúng ta vẫn ôm trọn vào mình cả một mùa Vọng hôm nay, lẫn các
mùa lễ khác trong niên lịch phụng vụ. Nơi đó, chứa đựng mọi chân lý ngàn đời.
Từ đó, ta được dặn là hãy loan truyền Tình thương yêu của Đức Chúa. Ngài
gỡ bỏ mọi quyền năng mà Ngài có, để đến với loài người qua thân phận hài nhi bé
bỏng. Đấy không phải là hành vi của người chỉ kèo nài, trả giá. Đấy, là diện
mạo Đức Chúa, Đấng rất mực thương yêu.
Mùa Vọng năm nay, ta đừng để mình trở thành người con bé nhỏ chỉ biết kèo
nài/trả giá với các tay độc quyền đòi thiện chí. Cũng chỉ nên nguyện Chúa Nhân
Hiền xin Ngài gửi đến với ta, những gì thật cần thiết, đáng ban ân.
Nguyện cầu để cùng hiệp thông, với nhau. Cầu và nguyện, nhưng vẫn tin
rằng Đức Chúa đã nghe tiếng ta khẩn cầu. Chính vì Ngài đã nghe tiếng ta cầu
nài, nên Ngài mới cho ta Tình yêu đích thực hiển hiện nới Đức Kitô, Con của
Ngài.
Trong tinh-thần hiệp-thông cùng nhau nguyện-cầu, ta lại ngâm vang lời thơ
trên rằng:
“Có can-đảm, cả khi
mình nhút-nhát,
Có khôn-ngoan trong
lúc rất hoang-mang.
Có hiên-ngang cả
những lúc đầu hàng,
Mới cảm được cõi
hồn cao muôn trượng.”
(Nguyên Đỗ - Mỗi Kinh Nghiệm, Một
Bài Học)
Can-đảm cả khi nhút nhát, còn là đức-tính và kinh-nghiệm để đạt “cõi hồn cao muôn trượng”. Cõi hồn ấy,
mai ngày sẽ không còn giận tức, ghét ghen hay nhút nhát, nhưng vẫn cứ tỏ-bày
thương-yêu, tha thứ với mọi người, rất ở đời.
Lm
Richard Leonard sj - Mai Tá lược dịch