Suy niệm Lời Ngài đọc
trong tuần thứ 17 Thường niên năm C 28.7.2013
“Tôi chấp
thuận, trăm lần trong thổn thức,”
“Tôi bàng hoàng, hốt hoảng những đêm đêm.”
(dẫn từ
thơ Bùi Giáng)
Lc
11: 1-13
Bàng hoàng, hốt hoảng hay thổn thức
phải chăng đó cũng là động-thái của những người gặp cảnh ngộ “sa chước cám dỗ”,
vẫn cầu xin. Cầu và xin, như lời cuối kinh Lạy Cha, ta từng đọc?
Trình thuật, thánh Luca ghi về sự
thể đồ đệ Chúa từng nghe Thày Chí Thánh dạy cách nguyện cầu qua lời kinh “Lạy
Cha”. Ý/lời “sa chước cám dỗ” ở cuối kinh, diễn tả một nhận thức rất rõ về cuộc
đời của Chúa có nối kết với “chước cám dỗ” công khai cả một đời. “Chước cám dỗ”
Chúa gặp, kể về sự việc xảy đến ở đầu đời, khi Thần Khí dẫn Ngài vào “sa mạc” thanh
vắng và Ngài ở đó 40 ngày để “sa chước cám dỗ”, có giáp mặt “quỷ ma”, và có cả thiên
sứ đến hầu hạ Ngài.
Sa chước cám
dỗ, không chỉ xảy đến vào buổi đầu đời Ngài, mà cả vào ngày Ngài nhận thanh tẩy
cho đến thời khắc diễn ra ở vườn Géthsêmani, là yếu tố lịch sử được diễn tả không
theo nghĩa hiện tượng, nhưng như sự thể xảy đến suốt một đời. Sự việc này,
thánh sử Máccô diễn tả đặc biệt hơn thánh Mátthêu và Luca, chỉ sơ qua ở kinh
Lạy Cha mà thôi.
Cụm từ “sa mạc” thánh Máccô tả, không
có nghĩa chốn miền nóng cháy đầy những cát ở Giuđêa hay đâu đó, mà là sự việc
Chúa đi vào cuộc sống công khai với mọi người. Bởi, với Chúa, tính công khai
của cuộc sống mang ý nghĩa mở ra ngoài, hoặc tính chính trị cũng như tính công-khai-hoá
như “sa mạc đời người”. Và, Ngài ở đó cho đến ngày trút hơi cuối cùng cuộc đời
Ngài, mới thôi. Cuộc sống công khai của Chúa được đề cập ở đầu Tin Mừng, là
việc Chúa dấn thân phục vụ người nghèo khó, sống vì người khó nghèo. Bởi Ngài
ít được người hỗ trợ, nên cứ bị kình chống/đối lập không ngớt. Và, trong đời
người, hễ ta công khai có lập trường sống giống như Ngài, rồi cũng bị xa
cách/tách biệt khỏi “sa mạc cuộc đời” người; và khi đó, bạn bè ta là người
nghèo khó sẽ chẳng giúp ích gì cho ta hết.
Truyện kể Chúa chịu “sa chước cám
dỗ”, đề cập việc Ngài giáp mặt/đụng trận với đám “quỷ ma”, tức các lãnh tụ tôn
giáo người Do thái thời đó cứ kình chống/khích bác những gì Ngài công khai phục
vụ người nghèo. Và cuối cùng, “thiên sứ đến với Ngài”, chính là đồ đệ đến giúp
Ngài thực hiện mọi sự cho người nghèo, cách công khai.
Cụm từ “sa chước cám dỗ”, tiếng Hy
Lạp là “Peirasmos” nghĩa là khai thác/thử
nghiệm giá trị sự việc để xem mình kình chống được bao lăm và xem có khả năng
đi xa hơn thế không. Ở Tin Mừng thánh Luca đoạn 22 câu 28, cụm từ này mô tả
không chỉ tình huống khó khăn Chúa gặp phải, khi Ngài công khai lo cho người
nghèo thôi; mà còn diễn bày những khó khăn của Hội thánh thời tiên khởi quyết theo Chúa đi vào quãng đời công khai sống
thực hiện những điều Chúa dạy.
Như thế thì Chúa nhìn vào những gì,
khai thác những gì và “sa chước cám dỗ” đến thế nào?
Tin Mừng thánh Luca cho thấy, khả
năng trở thành Đấng Mêsia cứu vớt người nghèo theo cách thống trị hoặc thụ động
hoặc sinh hoạt đầy tính chất rất kịch.
Thứ nhất, theo cách thống trị. Có
người hỏi: nếu Đức Giêsu là Chúa, thì sao Ngài không hạ gục phe đối lập để
thống trị? Nếu Ngài làm thế cũng để đem lại lợi ích cho người nghèo, cũng đâu
khó. Ở đây, thánh Luca gọi đó là cách làm của ma quỷ. Ở các đoạn sau đó, thánh
Luca lại đã coi quyền lực và vinh dự ở đời thuộc dạng quỷ ma, đầy cám dỗ.
Thứ hai,
là tính thụ động. Theo thánh sử, thụ động đây, không có nghĩa lười biếng mà là:
bắt Chúa làm mọi việc, còn mình thì chẳng làm chút gì hết, cứ rút lui vào bóng
tối, thế là xong. Làm như thế, tức: phủ nhận điều lạ kỳ về sự quan phòng của
Chúa. Thánh Luca gọi đó là những gì mang tính chất rất “người”, nghĩa là: cứ “mặc
xác”, biếng nhác, ù lì, chẳng chịu làm gì, lại coi đó như cách phục vụ Chúa rất
hữu hiệu, đây là kiểu cách rất xấu của những người ù lì, bị động.
Thứ ba, sinh hoạt đầy chất kịch. Có
thể, đây là tấn thảm kịch bi đát, sẽ còn diễn tiến nhiều lần về sau. Tác giả
Luca từng cho thấy người Hy Lạp chẳng cần xem đấng bậc anh hùng hảo hán đi vào
hoàn cảnh ra sao, nhưng thần linh của họ cuối cùng cũng ra tay cứu vớt, và
người người lại ra về vui vẻ. Cái khó ở đây, không là sống đời thực tế, mà là cung
cách biến thái/bay nhảy, không trưởng thành theo cách cuộc sống thực tế vẫn tạo
ra. Quả là, sự việc này xem ra thật trẻ
con, không làm gì cả nhưng vẫn muốn được cứu vớt.
Lời đáp của Chúa khi “sa chước cám
dỗ”, quả thật dứt khoát. Ngài đã nói tiếng “không” với các đề nghị do “quỷ ma”
đưa ra. Ngài ra lệnh cho quỷ ma đi cho khuất mắt Ngài. Ngài nguyện cầu Cha Ngài
giải thoát Ngài khỏi ác thần/sự dữ. Sự dữ đây, chính là giới cầm-quyền chuyên
khuynh-loát những người đưa ra nhiều chính sách cho dân con mọi người. Và, Ngài
nguyện cầu Cha, nếu được, “xin Cha cất bỏ chén đắng này khỏi nơi Con.”
Chúa cho thấy bản chất lười biếng
của con người đã bớt dần tính “linh đạo”, gây đổ vỡ, lại muốn làm thứ gì đó,
khác hẳn. Ngài không ngồi ì một chỗ như ai đó, rồi giao hết việc cho Cha làm. Nhưng,
Ngài thừa nhận một số khuôn mẫu về chức năng của Đấng Mêsia có thể viết thành
kịch-bản cho sân khấu. Tất cả là bài học để đời về trách nhiệm, ngõ hầu đồ đệ học
lấy mà thực thi.
Vùng Cận Đông cũng như Israel khi
xưa, con dân trong Đạo vẫn đặt ra một số mẫu kinh để ta nguyện cầu, van xin. Mẫu
kinh, gồm ba phần: phần đầu, gồm toàn những chuyện đẹp của đấng bậc được người
cầu kinh dâng lời nguyện, như thể tung nâng các đấng trước khi dâng lời khốn
khó với các ngài. Thứ hai, lời cầu đơn giản, rõ ràng và ngắn gọn chỉ diễn tả
những gì người cầu mong muốn. Thứ ba, xin lỗi đấng bậc mình dâng lời kinh để
đưa ra điều thỉnh nguyện (và hứa sẽ không lặp lại điều ấy một lần nữa). Và, rõ
ràng, đây là cấu trúc của “Kinh Lạy Cha”.
Phần đầu kinh, là lời thưa: “Lạy Cha chúng con ở trên trời. Chúng con
nguyện Danh Cha cả sáng, nước Cha trị đến, Ý Cha thể hiện dưới đất cũng như
trên trời.” Phần hai, là câu: “Xin
Cha cho chúng con hôm nay lương thực hằng ngày.” Phần ba, lại thêm câu: “Xin Cha tha nợ chúng con như chúng con cũng
tha kẻ có nợ chúng con, và xin chớ để chúng con “sa chước cám dỗ”, nhưng cứu
chúng con cho khỏi mọi sự dữ.”
Phần chính của Kinh
Lạy Cha là yêu cầu có lương thực hằng ngày, cho người đói nghèo, ngày hôm nay.
Kế đó, là việc khởi động rồi xin thứ tha vì đã cầu xin và hy vọng cảnh tình này
sẽ không diễn ra nữa. Amen.
Lương thực hằng ngày phải chăng là
cơm bánh? Không hẳn thế. Đây chỉ là biểu trưng. Là, biểu tượng đặc trưng cho
việc chúng ta và mọi người có nhu cầu sống còn trong cuộc chiến phấn đấu mỗi
ngày, cuộc sống thực. Đại ý muốn nói cùng Chúa Cha: “Xin cho chúng con có đủ
sức mạnh và khả năng tự tại để đến được đó, hôm nay đây.
“Lương thực hằng ngày” cho người
nghèo đói: Ta vẫn “sa chước cám dỗ” như thế, rất nhiều ngày, là: làm điều gì
khác thay vì đem “cơm bánh” ban phát cho người nghèo. Thế nên, hãy cầu xin làm
sao để ta đừng “chào thua” về những “sa chước cám dỗ” như thế, và sau đó có thể
ban phát cơm bánh cho người nghèo đói.
Và tiếp
đó, kinh “Lạy Cha” đề cập đến việc thứ tha, và sự dữ. Tại sao thế? Có lẽ Chúa
biết rõ Ngài từng có những kẻ đối lập với Ngài trong cuộc sống, và Ngài đã thứ
tha cho những người đứng đằng sau đó. Và có lẽ, Ngài cũng biết Ngài từng phạm
một vài sai sót về chính trị trong cuộc sống, như: lời Ngài nói có thể là mạnh
đối với người này, nhưng lại quá yếu với người khác. Nên, trong kinh Lạy Cha,
Chúa yêu cầu những người bị đau lòng vì những sự việc như thế hãy thứ tha Ngài,
như Ngài đã tha thứ họ. Ngài công nhận: không phải mọi người lúc nào cũng làm
đúng, chí ít là những chuyện công khai, với chúng dân.
Thánh Luca
viết Tin Mừng cho Hội thánh thời tiên khởi, vào nhiều thập niên sau khi Chúa
mất, tức: viết cho một Giáo hội tin vào lời lẽ vẫn công nhận rằng: Đức Giêsu là
Chúa, nên câu cuối ở kinh Lạy Cha, có ý căn dặn rằng: nếu ta không thận trọng
lại để mình “sa chước cám dỗ”, sẽ bị quyền lực và vinh quang lôi cuốn gài bẫy.
Ta càng lún sâu vào bẫy đó nếu cứ thử. Và khi đó, chớ trách móc.
Và, tiếp
tục kinh Lạy Cha, thánh sử Luca lại kể tiếp truyện dụ ngôn về cuộc sống đời
thường ở thôn làng bé nhỏ, như thể cất lên lời kinh gọi mọi người trong nhân
loại như lời gọi “Lạy Cha”, tức van nài bạn bè tấm bánh lúc nửa đêm tắt lửa tối
đèn, vẫn cần đến tình thương yêu, của mọi người. Chí ít, là bạn bè người thân
gần xa, lại cứ quấy rầy mình vào những lúc khó thực hiện lòng thương mến/bác
ái.
Nói tóm
lại, điều mà thánh Luca muốn nói đến ở lời kinh thần thánh rất “Lạy Cha” hôm
nay, sẽ không đem gì nhiều đến với ta, nếu ta không thực thi đối xử với bạn bè
gần xa, thân quen hay xa lạ, là nhân loại qua lời kinh “Lạy Cha chúng tôi”.
Trong tinh
thần hiểu biết như thế, ta sẽ cất lên câu thơ như lời kinh đêm của thi sĩ họ
Bùi như:
“Tôi chấp thuận, trăm lần trong thổn thức,
Tôi bàng hoàng, hốt hoảng những đêm đêm.
Tôi xin chịu cuồng si để sáng suốt,
Tôi đui mù cho thoả dạ yêu em.”
(Bùi Giáng
– Phụng Hiến)
“Thỏa dạ yêu Em”, đúng như lời
thánh-nhân từng dặn dò trong lời kinh “Lạy Cha”, rất hôm nay.
Lm Nguyễn Đức Vinh
Sanh - Mai
Tá lược dịch