Sunday, 17 May 2009

“Sự vinh thăng bất ngờ”

Là đem theo nước mắt.
Là danh dự xót xa.

(thơ Nguyễn tất nhiên)

Mc 16: 15-20

Vinh thăng với nhà thơ, chắc chỉ đem theo những bất ngờ. Đầy nuớc mắt. Thăng thiên với nhà Đạo, là vinh thăng Chúa đoàn tụ, về cùng Cha. Về với Cha, là như các thánh xác nhận ở trình thuật.

Trình thuật thánh Mác-cô, nay ghi lại một mặc khải, về niềm tin. Là, tin có Chúa vinh thăng về với Cha Ngài. Về ở đây, không có nghĩa một nơi chốn, rất không gian. Về với Cha, là về với tương quan Thiên Chúa, nay vẫn thấy. Về với Cha, là về với cảnh huống thần thiêng, Chúa vẫn ngự. Là, đoàn tụ với Thiên Chúa, rất vẹn toàn. Sung mãn. Miên trường.

Diễn tả chuyện này, sách Công vụ viết rõ: “Và, có đám mây quyện lấy Người.” (Cv 1: 9) Đám mây nói ở đây, là biểu tượng ám chỉ Thiên Chúa, vẫn thông thường. Đám mây ở đây, mang ý nghĩa: Chúa Cha đón rước Con Một Người, trở về vị thế Ngài vẫn có, nơi viên miễn. Đây, còn là ý nghĩa của câu nói ghi rõ ở trình thuật: “Nói xong, Chúa Giêsu đuợc đưa về trời.” (Mc 16: 19)

Đức Giêsu sống lại, lâu nay mang 3 ý nghĩa được ghi rõ trong Giao Ước của Đạo mình: trước nhất, là: sau cái chết khổ nhục trên thập tự, Đức Chúa đi vào cuộc sống mới, rất rõ rệt. “Ngài sẽ không bao giờ chết nữa.” Thứ đến, Ngài được chúc tụng và nâng cao, ngõ hầu cùng san sẻ vinh quang với Chúa Cha. Và, việc này dẫn đến kết quả là: Thần Khí của Cha và Con sẽ đổ tràn trên dân con của Ngài. Để như thế, cộng đoàn dân Chúa lãnh nhận trọng trách tiếp tục công trình của Chúa, tức: tiếp tục dựng xây Vương quốc Nước Trời, nơi dương thế.

Sự chết, Phục sinh và sự vinh thăng của Chúa, cộng với sự kiện Thánh Thần Chúa Hiện Xuống, hợp thành một tổng thể, đuợc nhận biết rõ ngay vào lúc Chúa từng trải con đường khổ ải kéo dài đến Núi Sọ. Và, sự kiện tổng thể nhìn theo nhãn quan Tân Ước, đã phản ánh đại lễ của người Do Thái, kéo dài suốt 7 tuần.

Thành ra, với sự kiện Chúa về Trời hôm nay, ta lại nhớ đến cuộc “xiển dương” Chúa sẻ san với Cha Ngài, trong vinh hiển. Đặc biệt hơn, là thời gian 40 ngày được nói đến trong cả hai “quyển” do cùng thánh sử Luca viết, là sách Công vụ và Tin Mừng, vẫn không tách bạch hai sự kiện trên bằng con số 40 ngày.

Các bài đọc, nay cho thấy: Đức Giêsu trao cho đồ đệ Ngài bài sai rao giảng, trước ngày Ngài rời xa các thánh. Khi rời xa, Ngài giới hạn cho dân con Do Thái, thôi. Nhưng, bài sai Ngài trao ban, mang tính phổ cập khắp thế gian, chốn nhân trần. Nhận bài sai từ Thầy, các thánh nay thêm uy lực thực hiện công việc chưa hoàn tất, như đã viết: “Ai tin vào Thầy, thì người đó cũng sẽ làm được những việc Thầy làm. Người đó còn làm những việc lớn hơn nữa, bởi vì Thầy đến cùng Chúa Cha.” (Ga 14: 12). Và từ đó, các thánh có khả năng truyền rao Tin Mừng, cho mọi người.

Ngày nay, với phương tiện truyền thông rộng rãi, con dân Đạo Chúa, cùng với Đức Giáo Hoàng còn có thể rao truyền Lời Chúa qua vệ tinh, đến với truyền hình hoặc mọi báo/đài trên khắp thế giới. Và, với nền kỹ thuật tân tiến, biết đâu mai ngày sẽ còn nhiều phương cách giảng rao Nước trời, thuận tiện hơn. Và khi đó, người người trong ta, sẽ không còn nại cớ này khác mà chối từ bài sai rộng rãi ấy.

Bài sai Chúa gửi qua trình thuật, nay có 4 điểm cần lưu tâm:

1. Là con dân Chúa, mọi tín hữu có bổn phận truyền bá thị kiến sống động bao gồm nơi Tân Ước. Cần nhắc lại, đây không là trọng trách của riêng ai. Cho dù là giáo sĩ hoặc tu sinh nam nữ. Nhưng, là trách vụ của tất cả dân con Đạo Chúa, cũng là đồ đệ của Ngài. Trách vụ, Chúa phú ban. Thế giới xưa, chịu ảnh hưỏng nhiều của một Châu Âu gồm toàn những vị có quan niệm hạn hẹp. Những người, chuyên kềm giữ giáo dân bằng long yên nghỉ trong tư thế thụ động, rất phụ thuộc. Thế giới đó, nay không còn nữa, dù Châu Âu có hung hãn, một thời.

2. Hội thánh Chúa có vai trò chữa lành, hết mọi người. Là tín hữu, ta không chỉ quan tâm có “linh hồn” người trong Đạo. Toàn vẹn tư cách của con người, mà ta cần có kinh nghiệm từng trải về hiệu quả ơn cứu độ, cả tinh thần, trí óc, cảm xúc, xác thân, lẫn môi trường. Bản thân Đức Chúa, Ngài từng bỏ giờ ra để chữa lành người tật bệnh. Chữa lành, là chữa cho lành mạnh cả phần hồn, lẫn than xác. Quyết, đưa mọi người về với giao hoà, tránh lỗi phạm. Nghịch chống giao hoà, là lỗi phạm, sẽ tạo ảnh hưởng thấy rõ trên cảm xúc, cũng như thân xác. Thành thử, không phải chỉ đến toà cáo giải, trút gánh tội trần hoặc đến bệnh viện để chữa lành, mỗi thân xác, là đã đủ. Làm thân tín hữu, ta được mời gọi dính dự vào cộng việc chữa lành.

3. Đức Giêsu hứa gửi Thần Khí Chúa xuống ban thêm uy lực cho đồ đệ Ngài. Uy lực đây, không là quyền bính chính trị. Hoặc kinh tế. Cũng chẳng là quyền uy trần thế mang bộ mặt hệ cấp trên dưới chính quyền. Quyền uy đây, sẻ san cho hết mọi người, đến từ thị kiến sáng rực mà cuộc sống cần mặc lấy. Là, uy lực đến từ con tim, có trọng trách mang đến cho mọi người vào thời điểm gặp yếu đuối. Là, hy vọng vào lúc hãi sợ hoặc tuyệt vọng. Là, quyền uy sức mạnh nằm bên trên tất cả, mang đến cho ta ý nghĩa cuộc sống, mọi hoàn cảnh.

4. Cộng đoàn dân Chúa không bao giờ xử thế, cách đơn độc. Bởi, Chúa có hứa: “Thầy sẽ ở lại với anh em, mọi ngày cho đến ngày thế tận.” Ngài vốn là Đấng E-ma-nu-en, tức Chúa ở cùng chúng ta. Ngang qua Thần Khí Chúa, Đức Giêsu tiếp tục hoạt động với/và ngang qua dân con của Ngài. Và vì thế, chúng ta mang trong người niềm tin tưởng sẽ giáp mặt Ngài nơi diện mạo của mỗi người anh em, trong chúng ta. Nói cách khác, ta sẽ nhận diện Chúa nơi mỗi người, riêng lẻ. Như Chúa nói: “Điều gì anh em làm (hoặc chưa từng làm) cho một trong những người anh em hèn mọn nhất, là anh em đã làm (hoặc chưa từng làm) cho Thầy.”

Chẳng thế mà, nơi các người anh người chị ta gặp trên đường đời, tức là ta đã:

-diện kiến giáp mặt với chính Chúa, là bởi sự tử tế đích thực, hoặc tình thương yêu, độ lượng, lòng xót thương, can đảm, hoặc ưu tư giùm giúp mọi người khác…

-nhìn thấy người nào đó, có nhu cầu sờ chạm vào người Chúa, là do bởi sự dữ/ác thần hoặc những hành xử không thích hợp, tính ghen ghét oán giận, bạo lực hoặc yếu kém, tật bệnh, cô đơn tuyệt vọng…

Buổi tiệc thánh lễ Chúa về trời sẽ nhắc nhở cả ta nữa, về sự đổi mới sống lại của riêng ta, khi bản thân Ngài “sẽ vực dậy thân xác dẫy đầy sự chết của ta, và làm cho chúng trở nên giống hệt thân mình vinh quang của Ngài”. Cả vào khi “mọi giọt nước mắt sẽ được chùi sạch..”. Cả vào lúc ta vui mừng diện kiến Chúa, trong tư thế tư riêng, của mỗi người.

Trong hân hoan nhận định như thế, ta sẽ hát lên lời vang nhiều phấn khởi. Hát rằng:

“Nào anh em cùng nhau

Người trước lo người sau

Cùng đi cho quên hết tiếng nghẹn ngào

Ðường gân căng bàn tay

Mắt trong như sao trời

Nơi quê hương là sáng ngời.” (Nguyễn Đức Quang – Về với mẹ cha)

Cùng đi, cho quên hết nghẹn ngào. Cùng về, về quê hương sáng ngời. Ở đó, có vinh thăng, Chúa về trời. Ở đó, có các vì sao sáng anh em đang chờ đón, hết mọi người. Vui tươi. Mừng rỡ.

____________Lm Phan Đỗ Thục Linh

Mai Tá diễn dịch.




Saturday, 9 May 2009

“Còn bao nhiêu đèn và bao nhiêu nến”

Hãy một lần mang ra thắp hết

Hãy một lần khôi phục lại, niềm vui.

(dẫn từ thơ Nguyễn Tất Nhiên)

Ga 15: 9-17

Nến đèn còn, nay tập trung ta thắp hết. Ân tình này, ta khôi phục tỏ niềm vui. Vui Phục Sinh. Vui tình Chúa có tỏ bày, nay thấy rõ nơi trình thuật.

Trình thuật hôm nay, thánh Gioan lại đã thêm một chú giải về tình Chúa nói ở Tin Mừng, tuần trước. Tin Mừng tình Chúa, qua dụ ngôn cây cành nhận nhựa sống từ thân nho, là chính Chúa. Ngang qua Đức Kitô. Thu nhận nhựa sống, để duy trì tình thương tương quan với Chúa. Với nhau. Như Ngài nói: “Nếu anh em giữ các giới răn của Thầy, anh em sẽ ở trong tình thương của Thầy, như Thầy đã giữ các giới răn của Cha Thầy và Thầy ở lại trong tình thương của Người.” (Ga 15: 10)

Ở đây nữa, Chúa không đả động gì 10 điều răn. Và, nhìn kỹ ta sẽ thấy, giáo lệnh 10 điều được người người tuân giữ mà chẳng cần ra khỏi tình chân phương, yêu thương. Bởi, có nhiều điều trong 10 giới lệnh, được diễn tả theo cung cách tiêu cực, để khi tuân giữ, ta chỉ cần kiêng cữ, chớ nên làm. Như: chớ giết người, chớ trộm cắp, chớ làm điều dâm dục, vv… Nhưng, Chúa vẫn mong ta làm nhiều hơn nữa, đâu chỉ mỗi việc xa lánh, thôi.

Giới lệnh duy nhất Chúa muốn ta tuân giữ, là: “Anh em thương yêu nhau, như Thầy yêu thương anh em.”(Ga 15: 12). Điểm nhấn mạnh ở đây, là: hãy yêu Chúa hết lòng trí, và thương người đồng loại như chính mình. Gương rõ nét, là Đức Giêsu Kitô. Có điểm cần lưu ý, là: thánh sử Gioan không nêu Danh Tánh Thiên Chúa, khi thánh nhân nhắc nhớ lời Chúa bảo ta yêu thương người đồng loại. Bởi, tình yêu thương người đồng loại, trực chỉ Thiên Chúa, như Ngài nói: “những gì các ngươi làm cho người hèn mọn nhất của Ta, là các ngươi làm cho Ta.”(Mt 25: 40)

Và thêm một chân lý khác, là: không thể nói yêu Chúa, trong khi mình chẳng yêu thương gì người đồng loại. Trái lại, bằng vào tác động rất chân phương yêu thương người đồng loại, là ta đã yêu Chúa rồi. Và, cũng có nghịch lý khác lại cho rằng: những ai chối từ, không tin Chúa, sẽ không thể có được tình thương yêu đích thật; hoặc, sẽ chẳng làm sao có thể chăm lo đùm bọc người anh em mình. Nói cách khác, một khi biết chăm lo đùm bọc người khác bằng động tác xác thực, thì khó có trường hợp luột mất niềm tin, vào Đức Chúa.

Bài đọc 2, thánh Gioan lại cũng công bố một điều rất rõ, cứ thử nghe: “Chúng ta hãy yêu thương nhau”, như được dạy, “vì tình yêu bắt nguồn từ Thiên Chúa. Phàm, ai ai yêu thương, thì đã được Thiên Chúa sinh ra, và người ấy biết Thiên Chúa. Còn ai không yêu thương, thì không biết Thiên Chúa vì Thiên Chúa là Tình Yêu.” (1Ga 4: 7-8)

Dù, không nói đến mục tiêu và đích nhắm của yêu thương, đến niềm tin hay tôn giáo khác nhau- nhưng yêu thương vẫn do từ Thiên Chúa. Để tất cả mọi người được biết Chúa. Lý do? Vì Thiên Chúa LÀ Tình yêu. Bất cứ nơi nào trên thế gian có tình thương hiện hữu, thì nơi đó Thiên Chúa có mặt. Ngài có mặt, và được biết đến, bằng nhiều danh tánh. Ở đâu, và bất cứ lúc nào có người thật sự thương yêu, Thiên Chúa hoạt động, nơi người ấy.

“Không tình nào cao cả hơn tình của người hy sinh tính mạng, vì bạn hữu”, đây không là lời nói suông. Nhưng, được Chúa biến thành hiện thực. Bằng nỗi khổ hình và chết nhục, trên thập tự. Và tình này, Ngài đối xử với người được yêu thương như bạn bè. Từ đó, ta biết được: ta không là tôi tớ hoặc nô lệ của Chúa. Mà là bạn.

“Anh em là bạn hữu của Thầy, nếu anh em thực hiện những điều Thầy truyền dạy.” Đây là công bố chính thức. Là thoả ước, giữa chính Chúa với dân con của người. Và giữa người người, tin vào Chúa.

Bài đọc 1, còn làm sáng tỏ hơn: ai cũng có đủ tiêu chuẩn để an tâm đón nhận công bố về tình bằng hữu cao cả ấy. Thánh Phêrô lúc đầu chừng như không muốn đón nhận người ngoài Đạo, tên là Co-nê-liô, vào làm thành viên của cộng đoàn tiên khởi, cho đến ngày thánh nhân nhận ra được tình yêu thương của Chúa, và sức mạnh của thần Khí Chúa đã đến với ông. Đây là khúc ngoặt, trong đổi mới giữa cộng đoàn. Bởi trước đó, cộng đoàn Hội thánh chỉ chấp nhận người Do Thái, thôi.

Thánh Phêrô nói: “Tôi biết rõ, Thiên Chúa không thiên vị một ai. Hễ ai kính sợ Ngưòi và ăn ngay ở lành, thì dù thuộc bất cứ dân tộc nào, cũng được Người tiếp nhận. “(Icv 10: 34). Đây chính là nhận định quan trọng trong quá trình phát triển cộng đoàn tình thương, mới khởi sự. Xem như thế, dân con của Chúa không thể giới hạn cho bất cứ nhóm sắc tộc, nào hết.

Cũng từ đây, mọi người không còn là tôi tớ của nhau nữa, bởi ta đã được đưa vào “công chuyện”, của Chúa. Như Ngài nói: “Thầy gọi anh em là bạn, vì mọi điều Thầy nghe nơi Cha Thầy, thì Thầy đã tỏ cho anh em biết.” Ngài nói thế không có nghĩa, bảo rằng: ta sẽ hiểu hết mọi điều Chúa mặc khải. Đã từ lâu, dù ta nhận đón và thẩm thấu những gì mình nghe biết từ Chúa, suốt hai ngàn năm, nhưng cũng đâu đã hiểu hết. Càng chưa thấm, về sự thật mỗi người trong ta. Vì chính ta cũng là quà tặng Chúa gửi đến với những bí nhiệm về Chúa. Có thể nói, ta càng được chúc phúc, khi ta nhận biết tình Chúa thương ta, ngang qua mặc khải được Đức Giêsu cho biết.

Cuối cùng, Đức Giêsu cũng nhắc ta một điều quan trọng, là: ta chịu ơn Ngài. Chứ, Ngài không thiếu nợ gì ta hết. Có nhiều người cứ nghĩ rằng: Chúa phải biết ơn mình mới đúng, vì mình yêu thương phục vụ Ngài bằng nhiều cách. Trong khi đó, biết bao người không biết Ngài, hoặc có biết nhưng rất dửng dưng. Nghĩ như thế, tức mình cũng xử sự không thua gì Biệt phái đứng nguyện cầu, ở đền thờ. Biệt phái vẫn coi thường người hèn mọn, tội lỗi. Đây là ý nghĩa của lời Chúa nói: “Không phải anh em chọn Thầy, nhưng thầy chọn anh em.”(Ga 15: 16)

Tất cả những ta làm vì Chúa, hoặc cho Chúa, chỉ là một ứng đáp với lời gọi mời yêu thương, Ngài đưa ra. Đó là ý nghĩa diễn tả trong bài đọc 2, khi thánh sử Gioan viết: “Tình yêu Chúa đối với ta, được biểu lộ, thế này: Thiên Chúa đã sai Con Một đến thế gian, để nhờ Con Một Ngài mà ta được sống.” Và thánh sử diễn nghĩa: “Tình yêu cốt ở điều này: không phải chúng ta đã yêu mến Thiên Chúa, nhưng chính Người đã yêu thương chúng ta, và sai Con Một đến làm của lễ đền tội cho ta.”(1Ga 4: 10)

Nhưng, vì lý do nào ta lại được yêu thương và chọn làm chứng tá cho tình yêu, như thế? “Thầy cắt cử anh em để anh em ra đi, sinh được hoa trái, và hoa trái tồn tại.” Nghe những lời như thế, ta đâu chỉ nằm dài ra mà thư giãn, thoả mãn với những gì mình biết, là: nay mình được Chúa chọn lựa, vì mục đích nào, cho riêng Ngài?

Mà là, tình yêu Thiên Chúa đổ tràn trong tâm can, cần được xuyên suốt qua ta, để đến với người anh em đồng loại. Ngõ hầu, khi ta tiếp xúc với mọi người, bất kỳ vào lúc nào đó, cũng khiến cho họ suy tư, rút kinh nghiệm. Và, thấy được Chúa trong ta. Bằng không, như Tin Mừng tuần trước có nói, ta sẽ chỉ là cành nho khô, đồ bỏ, đáng quăng vào lửa đỏ, mà đốt đi.

“Những gì anh em xin cùng Cha nhân danh Thầy, thì Người ban cho anh em” điều ta xin, chắc chắn không phải là tấm ngân phiếu bỏ trống, bất chợt ta muốn có. Nhưng, đích thực phải là tình yêu thương sâu lắng, ta vẫn muốn. Muốn được kết hợp với Chúa, và với Đức Kitô. Trong tình yêu.

Với ao ước sâu lắng như thế, ta sẽ chỉ thích nguyện xin những gì đem ta về gần với tương quan mật thiết với Đấng Tác tạo nên ta. Bởi, từ nơi Ngài ta được sinh ra, thì cũng cùng với Ngài, ta được mời gọi, để kết hợp suốt đời, nơi miên trường.

Đó là ý nghĩa của trình thuật về yêu thương. Đó là ý nghĩa của một sai phái, từ Đức Chúa.

Trong hân hoan nhận bài sai từ Ngài, ta sẽ lại cất lên lời ca tiếng hát. Hát rằng:

“Tôi đã bôn ba tận bốn phương trời,

cố đi xây mộng thắm cho đời,

Sao cho đến một ngày vượt qua giấc mê dài.” (Quốc Dũng – Tôi vẫn tin một ngày mai)

Tin vào tình Chúa, ta nhất quyết đem hết nến đèn ra mà thắp. Thắp cho sáng, khôi phục niềm an vui. Rất dài. Từ Chúa. Niềm vui ấy, chính Chúa ban. Niềm vui ấy, chính Chúa đem lại. Để ta vững bước ra đi, mở rộng Nước Chúa. Khắp bốn phương trời. Rộng rãi. Ngất đời.

______Lm Phan Đỗ Thục Linh

Mai Tá diễn dịch




Saturday, 2 May 2009

“Bước một bước, xa thêm ngàn dặm thẳm”

Núi lam mờ, hay mắt đỏ tôi hoen,
Vườn nho xanh, vươn mình trong nắng ấm,
Người cúi đầu, câm nín nỗi hờn ghen.

(Dẫn từ thơ Vũ Đình Trường)

Ga 15: 1-8

Bước ngàn dặm, nhà thơ nào lại dám bước. Vào vườn nho, nhà Đạo nay vẫn bước vào. Vào nơi đó, có nắng ấm, sống cùng Chúa. Vào nơi đây, ta cùng Ngài tiến bước, với bà con. Anh em. Như trình thuật đề cập, rất hôm nay.

Trình thuật hôm nay, thánh Gioan ghi lại câu chuyện về vườn nho, có lá cành liền gắn với Thân Nho Chúa, để sinh trái. Sinh hoa trái, không chỉ là sinh sôi nảy nở, ngày của Chúa. Sinh hoa trái, là như ý nghĩa Chúa khẳng định, cho nho cành:“Cành nào gắn liền Thầy, mà không sinh hoa trái, Ngài chặt đi” (Ga 15: 1)

Những ai có kinh nghiệm trồng giàn nho hay hoa hồng, đều hiểu rõ quá trình cần cắt tiả, để sinh sôi. Đây là tiến trình quan trọng, Chúa vẫn dạy: “Cành nào sinh hoa trái, Người sẽ tỉa sạch để sinh thêm.”

Và lại nữa, Chúa vẫn khuyên: “Anh em đã được sạch, nhờ Lời Thầy nói với anh em. Hãy ở lại trong Thầy, và Thầy ở lại trong anh em.” (Ga 15: 4). Ở lại, là để đồng hoá với Thầy. Với Chúa. Ở lại, bằng cắt lìa cuộc sống, của riêng ta. Cắt lìa, là từ bỏ những gì nghịch chống tinh thần Chúa răn dạy.

Cắt tiả, còn là tiến trình đính kết cuộc sống khổ hạnh. Là, trạng thái thoát rời mọi khát vọng, vẫn tự nhiên. Cắt tiả, để gia nhập mọi sinh hoạt được Chúa bảo ban. Đề xuất. Là, chấp nhận bỏ qua một bên, những vướng bận đớn hèn. Vật chất. Là, chỉ đặt nặng những gì đến từ Chúa. Trong Chúa, thôi.

Bài đọc 2, diễn tả cũng một điều, nhưng cách khác. Cách đó là: “Ta đừng yêu bằng đầu môi chót lưỡi, nhưng hãy chân thật, bằng việc làm. Bởi có thế, ta sẽ biết là ta đứng về phía sự thật. Và, an lòng trước mặt Chúa.” (1Ga 3: 18)

Bài đọc 1, cũng minh hoạ những điều xưa Chúa nói. Minh hoạ, bằng những kinh nghiệm từng trải của thánh Phaolô. Kinh nghiệm hồi hướng trở về, ở Đa-mát. Trở về, vì trước đó, đấng bậc Sao-lô nhiệt thành quyết bách hại dân con nghèo hèn, đi theo Chúa. Trở về lại, thánh nhân đã trở thành vị tông đồ đầy nhiệt huyết, sống với Chúa.

Với thánh nhân, tuy đã nhiệt thành hồi hướng, nhưng Hội thánh lúc ban đầu vẫn còn dè chừng. Ái ngại. Ngại rằng, vị môn đệ nhiệt thành này lại sẽ có hành vi dối gian. Trở mặt. Bởi thế nên, khi thánh nhân đặt chân ghé đến Giê-ru-sa-lem, chẳng ai dám đứng ra làm nhân chứng, để cùng tin. Ai nấy vẫn lo ngại rằng, có thể đây là mánh lới mới, thánh nhân dùng nó để xâm nhập cộng đoàn, nhiều trong trắng. May mắn thay, nhờ có ông Ba-na-ba đứng ra bảo chứng, kịp đưa thánh nhân đến gặp các tông đồ, và xác nhận; nên, thánh nhân “đã mạnh dạn giảng rao nhân danh Đức Giêsu” tại các sinh hoạt giảng dạy, ở Giêru-sa-lem.

Mặc dầu thế, thánh Phao-lô vẫn gặp nhiều khó khăn với các địch thù mới người Hy Lạp. Với cả đồng Đạo người Do Thái, nói tiếng Hy. Vào lúc ấy, nhiều người vẫn coi thánh nhân là người từng phản bội lại truyền thống, rất khó tin. Vì vậy, thánh Phaolô mới phải kinh qua tiến trình cắt tỉa, như dân con Đức Chúa, vẫn lãnh chịu nhiều khổ ải. “Họ tìm cách giết ông.” (Cv 9: 29) là câu nói cho thấy tình trạng khốn khổ/cần cắt tỉa, như thế nào.

“Anh em biết được, liền dẫn ông xuống Xê-da-ri-a, và tiễn ông lên đường về Tác-sô”. Xem như thế, nhờ có hồi hướng/cắt tiả, thánh Phao-lô đã biết “yêu thương/cải hối” không bằng “đầu môi chót lưỡi”. Nhưng, nơi thánh nhân, đã nẩy sinh nhiều hoa trái, do biết kết hợp hài hoà với Chúa, và trong Chúa. Cũng từ đó, thánh nhân đã cùng với các người anh em trong Chúa Kitô, men theo đường cận duyên, mà về với Xê-da-ri-a, một thị trấn Pelestin dọc bờ Địa Trung Hải.

Cũng từ đây, Chúa đã mặc khải dấu hiệu là Ngài đang hoạt động cùng với thánh nhân. Ngang qua mọi người. Cũng nhờ đó, lời Chúa đã thành hiện thực, như thánh nhân viết: “Thiên Chúa ở lại trong chúng ta, là nhờ Thần Khí Người ban cho chúng ta”. (1Ga 3: 24)

Còn những ai, vì chọn lựa tư riêng của mình, mà tách lìa rời khỏi Chúa, cũng sẽ trở nên như nhánh khô bị cắt bỏ khỏi thân cành rất xanh. Và như thế, sẽ “bị người đời nhặt lấy, quăng vào lửa để thiêu đốt.” (Ga 15: 6). Tách rời Chúa, không chỉ là tách lìa, về thể chất. Tách lìa đây, là chia cách khỏi căn tính, có lý lịch. Tách lìa đây, còn là tách ly và rẽ chia, quyết chối bỏ đường lối Chúa ban. Quyết khước từ, đường ngay lối chính, cuộc đời mình. Và khước từ, cả cuộc sống thẳng ngay, để chọn lựa men theo lối mòn hạn hẹp, đầy chết chóc. Dối gian. Mù mịt.

Nói tóm lại, đính liền và ở lại trong Chúa, ta sẽ nhận được lời hứa: “Nếu anh em ở lại trong Thầy, và lời Thầy ở lại trong anh em, thì muốn gì anh em cứ xin, anh em sẽ được toại nguyện.” (Ga 15: 7). Lời Chúa hứa, không thể coi đó như tấm ngân phiếu để ngỏ, không chữ ký. Cũng đừng coi đây như một van nài được trúng thưởng. Trúng, như trúng giải thưởng những lôtô/xổ số, đầy hấp dẫn. Trúng, là có trúng, nhưng chẳng gạt bỏ được tên tuổi kẻ địch thù khỏi bản liệt kê danh sách. Gạt bỏ mọi chữa lành, cho căn bệnh nan y, cấp tính.

Lời Chúa hứa, vẫn được dẫn nhập bằng điều kiện tiên quyết, là: cần thiết ở lại trong Chúa. Cần được Chúa dẫn dắt bằng “lời”. Bằng những điều Ngài từng phán dạy. Bảo ban. Bằng thị kiến, Ngài vẫn dẫn dụ. Bằng, những điều đã được xác nhận, ở bài đọc 2: “Ta được dạn dĩ trước mặt Thiên Chúa, và nếu ta xin gì, thì ta lĩnh lấy nơi Ngài vì ta giữ lệnh truyền của Ngài, và làm những gì đẹp lòng Ngài.” (1Ga 3: 21).

Lệnh truyền mới, nay đã là: “tin vào Danh của Con Người, tức Đức Giêsu Kitô”, “yêu mến nhau, như Ngài đã truyền lịnh cho ta.” (1Ga 3: 23). Nói được thế, chỉ những ai tiếp tục thực hiện những gì giúp ta đến gần với Đức Kitô hơn. Đến gần Ngài, để rồi ta sẽ tháp đặt Thần Khí của Ngài vào niềm tin, nơi ta. Và lời nguyện cầu như thế, chắc chắn sẽ được đền đáp.

Rõ ràng, là lời cuối của trình thuật còn viết rõ: “Nơi điều này Cha Thầy được hiển vinh, là anh em hãy sinh nhiều hoa trái, và trở thành môn đệ Thầy.” (Ga 15: 8). Ngõ hầu giúp Hội thánh hiểu rõ những điều nói trên, thánh I-rê-nê cũng từng viết: “Sự vinh hiển của Thiên Chúa ứ tràn nơi con người sống động, là chúng ta.”

Trong hân hoan cùng với các thánh công nhận sự vinh hiển Chúa, ta hát lên lời ca của nghệ sĩ:

“Bạn thân ơi, tôi muốn nói

Ngày mai đây, không ai lẻ loi

Chẳng còn cô đơn, hay bóng tối

Trước mắt ta, là những ngày vui.” (Lê Hựu Hà – Lời trái tim muốn nói)

Lời trái tim muốn nói, là trọn gói những lời yêu thương. Và khi đã yêu, hãy cứ bước vào vườn nho Chúa. Có hoa trái xanh tươi. Quyết vươn mình trong nắng ấm. Có tình Chúa ở cùng. Không còn chỗ cho cô đơn. Lẻ bóng. Mà, chỉ là những ngày vui. Ân cần. Rất Hội thánh.

____________Lm Phan Đỗ Thục Linh

Mai Tá diễn dịch.