Friday 14 December 2007

Hạt cay đắng, hay là mầm hoan lạc

(Mt 11: 2-11)

Hãy vui lên, đừng sợ đời rách nát.

Hãy sẻ chia nỗi khổ của tâm hồn

Và mai này hết giông bão mưa tuôn,

Nắng tươi đẹp, khung trời rồi rực sáng.

(thơ Quách Xuân Sơn)

“Hãy vui lên!”, “Hãy chia sẻ nỗi khổ của tâm hồn”. Tâm hồn nhà thơ, phản ánh tâm hồn nhà Đạo. Nhân mùa Hy Vọng đợi chờ, rất hôm nay.

Trình thuật mùa đợi chờ hôm nay, làm phấn chấn hết mọi người. Người người hôm nay, được dặn dò: Hãy vui lên! Vui, không vì “Nắng tươi đẹp, khung trời rồi rực sáng”. Mà vì, Đức Chúa Quang Lâm nay gần đến, sao vẫn buồn?

Với phụng vụ thời xưa, Mùa Vọng là mùa đền tội. Khá nghiêm ngặt. Theo đó, con dân nhà Đạo tuần này được khuyên nên giữ chay lòng, khiết tịnh. Ít nhất ba ngày. Với Công Đồng Vatican II, Phụng vụ đã bắt đầu cho sử dụng mầu Hồng cho áo lễ. Mầu phấn khởi, nhắc nhở về lời khuyên của ngôn sứ I-sa-ia: “Vui lên đi, này đồng hoang cỏ cháy.” (Is 35: 1). “Hãy cứ vui, mà chào đón Đấng Nhân danh Chúa ngự đến” (Is 35: 2). “Ngài ngự đến, cứu chuộc hết anh em.” (Is 35: 4).

Cứu rỗi hay cứu chuộc, là ơn chữa lành. Là, những trọn vẹn – lành thánh, đến với cuộc đời mỗi người. Mọi người. Mọi người tuy được cứu rỗi, cũng đừng nên coi việc chữa lành đây mang tính xác phàm, thôi. Nhưng, còn mang cảm tính, ý nghĩa xã hội và tâm linh, nữa. Quả là, ta chỉ được kiến tạo thành người trọn vẹn, khi hạnh phúc hài hoà tuôn chảy vào chính con người mình, thôi.

Tin Mừng hôm nay, còn minh xác thêm một điều, là: ta tìm ra chính mình ngay trong cuộc đời của Đức Kitô. Điều này, được thánh Gio-an Tiền Hô công bố qua việc thánh nhân sai môn đệ mình đến hỏi Chúa: “Thầy có thật là Đấng phải đến hay không?” (Mt 11: 3). Câu hỏi, bao hàm hai việc: bản thân thánh nhân muốn biết về Đức Kitô; hoặc, chính thánh nhân muốn cho môn đệ mình hiểu về Chúa. Điều này hạ hồi sẽ rõ. Nhưng sau đó, thánh nhân lại đã công bố: “Đấng đến sau tôi, quyền thế hơn tôi… Ngài sẽ thanh tẩy anh em trong Thánh Thần và lửa” (Mt 3: 11).

Và lúc đó, câu trả lời của Đức Chúa nói lên tính cách Thiên Sai của Ngài: “Hãy về mà thuật lại với Gio-an, những điều mắt thấy tai nghe…” Câu trả lời của Đức Giê-su, ăn khớp với ý nghĩa bài đọc thứ nhất: công nhận Đức Kitô là Đấng Thiên Sai. Đấng “đến cứu anh em” (Is 35:4).

Tin mừng thánh Mat-thêu lại cũng thực sự nói lên tính Thiên sai của Chúa. Và như thế, lời xác minh này ăn khớp với tinh thần của Mùa Vọng, mùa chờ đợi. Ta chờ ngày Chúa đến lại. Ngài đến lại, là đến một cách đầy đặn, trọn vẹn cho cuộc sống của ta. Như Kinh Nhập Lễ vừa nói rõ, ta vẫn cần “kinh nghiệm sống về niềm hân hoan Đấng cứu chuộc.”.

Cần ở đây, là cần Chúa mang đến cho mỗi người ơn cứu chữa, rất trọn vẹn. Rất lành thánh. Và, đây chính là điều mỗi người chúng ta cần làm. Cần, là làm sao để mỗi người đều có kinh nghiệm trở nên toàn vẹn trong Đức Kitô. Cần là bởi, nhiều người trong chúng ta vẫn chưa thực sự biến đổi chính mình, để trở thành “một Kitô” khác. Một Kitô đích thực, như Ngài muốn. Và, thời gian cứ kéo dài. Cứ chờ đợi ta.

Nhằm giúp ta làm được như thế, bài đọc thứ hai trích dẫn lời của thánh Gia-cô-bê, khuyên bảo: “Hãy kiên nhẫn, như nhà nông chờ đất trổ sinh hoa mầu. Chờ cơn mưa đầu mùa. Mưa cuối vụ.” (Gc 5: 8).

Tin Mừng hôm nay, Đức Giê-su cũng giới thiệu thánh Gio-an Tiền Hô như vị thánh lớn, chưa từng thấy. Và, thánh nhân còn được thêm ưu điểm là được sinh ra cùng thời với Đức Chúa. Ưu điểm này, Đức Kitô cũng đã ban cho mỗi một người, chúng ta. Được ưu điểm ấy, ta tranh thủ làm sao để Đức Kitô trở nên thành phần trong cuộc sống của mỗi người.

Thật ra, thánh Gio-an Tiền Hô là nhân vật dũng mãnh, vẹn toàn. Thánh nhân không giàu có. Cũng chẳng tiếng tăm. Lại không là bậc siêu sao, thượng thặng. Nhưng, mọi người vẫn bước theo chân mềm của thánh nhân. Bước vào chốn hoang vu vắng lặng. Nơi sỏi đá khô cằn, để được nghethánh nhân những giảng và dạy. Lời dạy rất thách thức. Để đổi thay.

Cũng một kiểu tương tự, lời mời gọi vào chốn hoang vu, nay được gửi đến mỗi kẻ tin vào Đức Kitô, từ nhiều năm. Vẫn từ bao giờ, tín đồ của Chúa được kêu mời hãy dọn đường, và cũng dọn lòng, để Chúa đến với tâm can mỗi người. Hãy sửa soạn con tim của mọi người. Để rồi, mỗi người và mọi người đều hân hạnh có kinh nghiệm về “niềm vui cứu rỗi”. Niềm vui được ơn chữa lành, rất trọn vẹn. Rất lành thánh. Có như thế, cuộc sống của chúng ta mới có ý nghĩa. Mới đáng sống.

Giáng Sinh là thời của ân huệ. Của quà tăng. Của hành động cho đi. Lẫn tiếp nhận. Hãy đảm bảo là các quà tặng ta trao nhau, bao gồm cả niềm vui đi Đạo, mọi người đang nhận lãnh.

Trong niềm vui tặng cho nhau những món quà đợi chờ, ta ngân vang lời ca hưng phấn, hôm nào:

Rồi từ giọng hát em

chợt vút cao vút cao một trời, một trời

Bài ca thánh đêm vang lên

trong ngày dài mệt nhoài một phận đời

Ôi biết bao giờ ta đốt hết từng lời ca yêu

măn nồng trong tim buồn phiền

Người đem giá băng về trên tuổi đá buồn

(Ngô Thụy Miên - Từ Giọng Hát Em)

Cả tuổi đá buồn, hãy cứ vui lên. Vui, vì “kìa nắng tươi đẹp, khung trời rồi rực sáng”. Rực ánh hào quang hy vọng chờ ngày Chúa đến. Ngày vinh quang. Ngày rất hoan lạc.

_________________________________________________Lm Phan Đỗ Thục Linh

Mai Tá từ Úc diễn dịch.

No comments: