Monday 11 February 2008

“Trên đỉnh non nhòa, mây xôn xao”

Bạn có nghe này bạn có nghe

Trên đỉnh non nhòa, mây xôn xao

Về nơi hẹn nào khôn định trước

Vũ trụ miên man chuyển động đều.

(Dẫn nhập từ thơ Tô Thùy Yên)

(Mt 19: 1-9)

Trên đỉnh non nhòa, nơi cao ấy. Xôn xao Chúa hẹn, với tiền nhân. Tiền nhân Chúa hẹn hôm ấy, chẳng là ai khác ngoài các tiên tri-ngôn sứ, với tông đồ. Có Mô-sê, Ê-li-a và đồ đệ rất thân thương. Thân thương đồ đệ nay được rõ, Thiên Sai Cứu Chuộc Đấng minh nhiên.

Và, để hiểu rõ ý nghĩa một mặc khải về Đấng Thiên Sai Cứu Độ hôm nay, hẳn người đọc Kinh thánh phải tự đặt mình vào một bối cảnh của truyện kể, vào buổi ấy. Bối cảnh, là lúc Phê-rô thánh nhân đại diện cho các người anh người em mới gia nhập làm đồ đệ. Là đồ đệ của Đức Chúa, các ngài nhận ra tác phong thiên tính của Thầy mình chính là Thiên Sai của Đức Chúa. Đấng mà tòan dân con Do Thái đang kỳ vọng nghênh đón, Chúa tái lâm.

Hòa chung vào bối cảnh mặc khải, Phê-rô thánh nhân đã có lúc mạnh dạn tuyên bố: “Thầy là Đức Kitô, Con Thiên Chúa Hằng sống!”. Bối cảnh mặc khải, là khoảnh khắc dâng cao trong quan hệ mật thiết giữa Đức Giê-su và các đồ đệ của Ngài. Hòa với bối cảnh mặc khải, Đức Giê-su còn bày tỏ cho đồ đệ biết Ngài chính là Đấng Thiên Sai, mọi người trông ngóng. Thiên Sai đây, không là Đức Vua chinh chiến quyết đè bẹp đám thù địch chuyên đối nghịch với dân con của Chúa.

Hòa chung bối cảnh, còn được biết viễn tượng Chúa bị các thủ lĩnh trong đám dân con của Ngài sẽ chối bỏ, bắt giam, xử lý cùng lên án. Lên án rồi, còn hành hạ nhục mạ; và, cuối cùng là dứt điểm bằng nỗi chết trên thập giá dương cao. Dứt điểm cuộc sống Ngài, không do kẻ thù thực hiện, mà do chính bọn người đang chờ mong Đấng Thiên Sai đến lật đổ chế độ bức bách, đô hộ.

Ở vào bối cảnh bức xúc như thế, Phê-rô thánh nhân cũng có lần phản kháng. Phản kháng, đến độ bị la rầy quở mắng, để tuân theo đường lối Chúa dạy, là: chấp nhận tỉa bỏ, o ép dẫn đưa đến nỗi chết. Lúc ấy, đồ đệ Chúa thấy như có gáo nước lạnh tạt vào mặt. Tức, hoàn toàn khác biệt những gì được nghe biết về Đấng Thiên Sai, vào độ trước.

Để giúp dân con đồ đệ nhận ra con đường dẫn đến chiến thắng, Đức Giê-su đem Phêrô, Gia-cô-bê và Gio-an lên đồi cao chốn vắng. Chỉ một nhóm nòng cốt Tông đồ được chứng kiến cảnh biến thái biến hình lồng lộng, thôi.

Sự kiện xảy đến vào sáu ngày sau khi Đức Giê-su tỏ bày Ngài là Đấng Thiên Sai. Điều này gợi nhớ sự kiện Mô-sê được Yavê Thiên Chúa gọi đi vào mây trời vinh quang đồi cao, núi thánh. Theo kinh nghiệm Kinh thánh, mọi sự kiện quan trọng về cứu rỗi đều được mặc khải trên núi vắng.

Cụm từ “biến đổi hình dạng” nói trong trình thuật hôm nay, xuất từ tiếng Hy Lạp metamorphoo ít gặp thấy trong Tân Ước, như: diện mạo Ngài chói sáng như mặt trời và y phục trắng tinh như ánh sáng”. Điều này khiến người người nhớ lại tình huống khi xưa lúc Môsêlên núi thánh gặp gỡ giáp mặt cùng Ya-vê Rất Thánh.

Ở đây, cả Mô-sê lẫn Ê-li-a đã có mặt cùng đàm đạo với Đức Giê-su, Ngôn Sứ Mới. Sự hiện diện của Mô-sê, hiện thân cho lề luật mà dân con Đức Chúa lâu nay tuân thủ. Còn Ê-li-a, đại diện cho truyền thống các ngôn sứ, được truyền tụng bấy lâu nay. Đàm đạo giữa các vị, là biểu tỏ một hỗ trợ trọn vẹn công việc Đức Giê-su làm. Đàm đạo hôm này, cũng để tỏ bày hậu thuẫn cho sự việc Ngài quyết giữ, vào ngày sắp tới. Nói tóm, “biến đổi hình dạng” là một trong bốn sự kiện tỏ bày Thiên tính của Đức Giê-su, tỏ bày mà người Do Thái cần thấy.

Tỏ bày Thiên tính Đức Giê-su lần này, Phê-rô rất cảm kích, muốn dựng lều ở lại trên núi thánh. Ở chốn thánh này, Phê-rô muốn giữ chân Thầy mình ở lại, có Mô-sê với Ê-li-a, đến ở cùng. Một lần và mãi mãi. Nhưng với cuộc đời, đâu thể như thế mãi? Mọi việc còn phải tiếp tục và tiếp diễn. Diễn tiếp và tiến về phía trước. Diễn và tiến, để rồi còn phải chấp nhận những bất ưng trong đời người, rất “xôn xao tình thế”.

Ở bài đọc thứ nhất, chính Áp-ra-ham cũng xôn xao, cũng bức xúc bỏ cửa bỏ nhà, ra đi giáp mặt Yavê Đức Chúa.

Ở vào cuộc sống hôm nay, Đức Chúa cũng đang nói với con người. Với mọi người, cùng một kiểu tương tự, vào mọi ngày. Ở nơi có những lúc mà mọi người như Phê-rô đã thấy rạng ngời ánh chói chang trên đám mây ngời sáng, bao phủ. Áng mây đã bao phủ Phê-rô, cũng đã bao trùm lấy Mô-sê khi ông giáp mặt Ya-vê Đức Chúa, ngày trọng đại. Đám mây và ánh sáng, tất cả đều là tình huống qua đó Đức Chúa mặc khải cho ta, cho người những điều trọng đại.

Điều trọng đại ngày cải biến, có tiếng Chúa vang vọng từ mây cao: “Này đây, Con yêu dấu của Ta, Ta hài lòng về Người. Các ngươi hãy vâng nghe lời Người.” Lời vang vọng ở trên, dân con đồ đệ Chúa đều đã nghe và nghiệm thấy hôm Ngài lĩnh nhận ơn Thanh Tẩy, rất tỏ bày. Ơn Ngài nhận, sẽ đỡ nâng Ngài trên bước đường kinh qua đau khổ, nhục hình và nỗi chết do chính dân con Ngài đem đến.

Hãy lắng nghe lời người, trước nhất trực chỉ vào Phê-rô và các đồ đệ có mặt, vào buổi ấy. Lắng nghe lời Người, là nghe những gì Ngài nói. Là, chấp nhận những gì Ngài dạy làm. Và, nhận lấy làm của riêng cho mình, mà kết hợp. Kết hợp trong tư thế trọn vẹn. Chấp nhận mà thực hiện. Đó là điều đồ đệ Chúa được nghe biết. Chính vì thế, cả Phê-rô lẫn đồ đệ, đều ngã sấp mặt xuống đất, và phủ phục.

Cùng lúc ấy, đã có lời phán bảo: “Đứng dậy mà đi, chớ có sợ!” Lời phán Chúa đưa ra, đưa dẫn người nghe kể liên tưởng đến thái độ phải có, trong cuộc sống. Đấy chính là thái độ đầu cao mắt sáng, hiên ngang đứng thẳng mà bước đi. Không do dự. Không hãi sợ. Bởi lẽ, vào những khi hãi sợ nếu người người ngước mặt nhìn lên, đều sẽ thấy: “Chỉ một mình Đức Giê-su đứng đó, không thấy ai.” Sẽ vững tâm vì có Ngài luôn đứng đó, luôn hỗ trợ cho đàn con của Ngài đang sợ hãi. Sợ con người. Sợ cả chính mình.

Và, trình thuật “biến đổi hình hài” hôm nay kết thúc bằng lời dặn dò: “Đừng nói cho ai hay thị kiến ấy, cho đến khi Con Người từ cõi chết trỗi dậy”. Thị kiến hôm nay, con dân cùng với đồ đệ của Chúa đã chứng thực một tỏ bày: Ngài là Đấng Thiên Sai, vẫn ở cùng với mọi người, không phải mãi trên núi ấy, nhưng trong cuộc đời thường nhật. Và, chỉ mỗi Đức Giê-su ở lại luôn với ta. Không còn ai khác kể cả ngôn sứ.

Tham dự Tiệc thánh hôm nay, ta cầu và mong sao thị kiến “biến hình đổi dạng” sẽ ở mãi trong ta, gợi nhớ sự thật: Đức Chúa ở với và ở cùng ta mãi mãi, chỉ mình Ngài. Được Ngài ở cùng, ta vẫn cứ theo lời dặn “Hãy vâng nghe lời Ngài.”

Trong tinh thần sẵn sàng vâng nghe lời Ngài, ta cứ hiên ngang đứng thẳng lên, mà hát:

Nếu có điều gì vĩnh cửu được

Thì em ơi đó là tình yêu chúng ta

Dù mai đây trăng có úa bên thềm

Và ngày buồn thu tàn kéo qua đây

Rồi mùa đông vội vã đến bên ta

Anh giữ mãi lời nguyền cùng bên em. (Từ Công Phụng – Mãi Mãi bên em)

Vâng. Điều vĩnh cửu ấy, đang ở với em. Với tôi. Với bạn. Với ta. Dù ta đang ở trên non nhòa, có trời mây xôn xao ấy. Dù ta thấy Ngài biến đổi hình dạng. Thấy thánh nhân ngã sấp mặt, vẫn có Chúa ở mãi bên ta. Chỉ một mình Ngài. Bây giờ và mãi mãi. Rất miên trường.

_________________Lm Phan Đỗ Thục Linh

Mai Tá từ Úc diễn dịch.

No comments: