Saturday 25 October 2008

“Như gã si tình say ái ân!”

Người hãy cùng ta, dạo cảnh xuân,

Yêu nhau cho bõ, lúc phong trần.

Nhịp đời lên mạnh, hồn ta đẹp,

Thơ ý rung mùa, vang dưới chân.

(dẫn từ thơ Hồ Dzếnh)

Mc 8: 27-35

Với nhà Đạo, yêu nhau không chỉ để “cho bõ lúc phong trần”, mà thôi. Bõ hay không, ta vẫn cứ yêu. Yêu, cả khi người ấy giã từ trần thế, chốn lặng yên. Yêu, cả khi bạn mình ra đi, thành người thiên cổ, chốn hoằng thiên. Hoằng thiên, là chốn im ắng dành cho bậc hiển thánh/các đẳng, được kể ở trình thuật, thật hôm nay.

Trình thuật hôm nay, ghi đậm đôi điều giúp ta suy tư/cảm nghiệm về nỗi chết. Về, thái độ trực diện sẵn có với nỗi chết, sẽ xảy đến. Đúng hơn, là cảm nghiệm từng nhớ Lời Chúa, khi xưa nói: ”Ngài sẽ đến vào ban đêm, như kẻ trộm.” Và, vào lúc Ngài đến, người người chắc chẳng muốn cửa gài then đóng, với mình. Và cũng đâu muốn nghe, lời Ngài bảo ban: “Quả thật, ta chẳng biết người là ai!” Ngài nói thế, là muốn cảnh giác mọi người: Hãy chuẩn bị mà ra đi gặp gỡ Chúa, vào mọi lúc.

Tin Mừng thánh Máccô hôm nay, nói đến tương quan vẫn có giữa Đức Chúa và môn đệ. Môn đệ Ngài, hiểu rõ nhiều điều Thầy mặc khải nhận lĩnh lời Thầy, đủ chi tiết. Và, không như, nhóm Kinh Sư Biệt Phái chỉ nói nhiều, các thánh còn mục kích bằng mắt thịt sự việc Thầy chữa lành, nhiều bệnh nhân. Bằng vào việc Thầy trừ quỷ, là Thầy đã tha thứ hết lỗi lầm, của con dân. Thành thử, khi nghe hỏi, đồ đệ dấu yêu đã hiểu được sứ mạng của Thầy, nên dám thưa: “Thầy là Đức Kitô, Đấng Mêsia đã đến!”

Thoạt nghe Thầy cấm đoán không cho phổ biến cho mọi người biết, nhất là đám Biệt Phái, rất Kinh sư, đồ đệ Chúa thấy như gặp phải “bom nổ chậm”. Đó là lý do, Phê-rô thánh nhân kéo Thầy ra chỗ riêng tư mà nói nhỏ. Có đâu ngờ, Thầy ban cho mặc khải khác: “Xa-tăng, hãy lui ra sau!, vì tư tưởng của anh không phải là tư tưởng của Thiên Chúa.” (Mt 8: 33)

Tư tưởng của Thiên Chúa, Phê-rô đâu nào dám phá bỏ. Duy có điều mà thánh nhân chưa hiểu, đó là ý định của Chúa muốn mọi dân con/đồ đệ cũng theo hệt đường lối của Ngài. Tức, cũng bị người đời phỉ báng/chối bỏ. Lại còn bị hành hạ, kỳ thị đến nỗi chết. Chính vì thế, Thầy nói rõ: “Ai cứu mạng sống mình, thì sẽ mất. Còn ai liều mạng sống mình vì Tôi và vì Tin Mừng, sẽ cứu được mạng sống ấy”. (Mt 8: 35).

Người quyết theo Chúa đến cùng, ắt đều nhớ tâm đến điều khó quên, đó là: theo Chúa, là bỏ lại tất cả, mất tất cả không còn gì mang theo khi đi vào nỗi chết. Tựa như Thầy mình từng nói với Chúa Cha: “Xin Cha cất khỏi chén đắng này, nhưng một theo ý Cha, mà thôi.” (Mt 26: 39).

Về thiên tính Mêsia Đấng Cứu Độ, lời tiên tri nơi bài đọc 1 đã thành hiện thực, khi ngôn sứ nói: “Đây là Thiên Chúa, chúng ta từng trông đợi, và ta đã được Người thương yêu cứu độ.” (Is 25: 9). Tiên tri, chính là lời mà ngôn sứ đã nói trước cả khi ta còn sống, hay khi ta theo Chúa đi vào nỗi chết: “Người là Đức Chúa, Đấng ta trông đợi. Ta cùng hoan hỉ mừng vui, bởi được Người cứu vớt.” (Is 25: 9).

Bài đọc 2, thánh Phao-lô đã lại xác quyết điều ấy trong thư thánh nhân gửi đến giáo đoàn Corinthô: “Nếu Đức Kitô đã không trỗi dậy, thì lời chúng tôi rao truyền ra như rỗng tuếch.” (1Cr 15; 14) và những gì xảy đến trên đồi Calvary, sẽ là kết đoạn của mọi sự. Không có sống lại, thì Đức Kitô sẽ đi vào chốn hư vô. Và, cuộc sống của ta sẽ ra vô nghĩa.

Thêm vào đó, thánh nhân còn quả quyết: “Nếu Đức Kitô đã không trỗi dậy từ cõi chết, thì lòng tin của anh em nên hão huyền; và anh em vẫn còn sống trong lỗi phạm.” (1Cr 15: 17). Nói rõ hơn, sự sống lại của Đức Kitô đã đem lại ý nghĩa sống còn tự tại cho cuộc đời của cha ta. Cho các giá trị mà ta quyết sống vì nó. Bởi, sống một cuộc đời mà không có sự thật hoặc tình thương yêu, thì cũng chỉ là chết rồi, dù còn đang thở. Và, chỉ có Đức Chúa sống động, mới làm cho sự thật và tình thương yêu nên hiện thực.

Hôm nay, là ngày nối kết đoàn tụ giữa những người tin vào Đức Kitô, các Kitô khác. Hôm nay, là ngày ta mừng kính sự Hiệp thông của các thánh. Các đấng bậc, rất vinh hiển trở thành thánh nhân. Trở thành thánh nhân, ngay khi ta nhận lãnh ơn thanh tẩy, trong Chúa. Hiệp thông cùng các thánh, ta được tham dự vào ba phần gồm các thánh: thứ nhất gồm các vị mà ta mừng kính hôm qua, bậc hiển thánh đi trước chúng ta. Nay, được vui hưởng sự vinh quang hạnh phúc diện kiến nhan thánh Chúa.

Thứ đến, là chính chúng ta, những người còn góp phần xây dựng hành trình thương yêu và phục vụ. Những người làm hết sức mình để sống đích thực lời khuyên của Tin Mừng, Chúa để lại. Và thứ ba, là các vị mà chúng ta hân hạnh mừng kính ngày hôm nay. Các vị này, đã khuất dạng nhưng chưa sẵn sàng diện kiến Đức Chúa. Còn phải trải qua một tiến trình, thanh lọc.

Bằng vào lời cầu của các đấng bậc thuộc vế thứ nhất, các ngài có thể can thiệp cầu bàu cho những ai còn ở dưới thế trần, và cả những vị đã khuất bóng, nhưng trông đợi được đến với Chúa. Và, đó là lý do khiến chúng ta tụ tập tại đây, hôm nay. Bởi trong số những vị đã quá vãng, có cả bạn bè/người thân của ta. Có cả, những vị đang cần vào lời nguyện cầu của ta, nữa. Bởi vào ngày “N”, các vị sẽ làm trung gian, can thiệp để ta được toại nguyện mà ở với Chúa, chốn miên trường. Mãi mãi.

Vì lý do đó, ta dâng lên Cha lời nguyện cầu ý nghĩa rút từ nội dung của Thánh lễ hôm nay, rằng: “Lạy Chúa, là đấng tạo Dựng và Cứu độ chúng con, nhờ vào quyền năng của Đức Kitô đã chiến thắng sự chết và trở về cùng Chúa trong vinh quang, xin cho các vị đã đi trước chúng con trong niềm tin vào Chúa được sẻ san sự vinh quang của ngài và vui hưởng thị kiến vinh quang ấy, bây giờ và mãi mãi.”

Trong nguyện cầu, ta cùng gửi tâm tình mình về các Đấng đi trước, qua câu hát, rằng:

“Đêm đêm người mở lòng ra,

ôm ta, trong cõi mơ hồ

giã từ đời bằng hơi gió

hoá hồn theo cánh mây xa.

Ta đi bằng một sợi tơ

Lung linh luồn trong khói mờ

Ta treo bằng vào Tình Thu

Thấy mình trôi loãng trăng hoà.

Ta rơi bằng một đời hoa

Tan theo với ngàn cánh úa

Không ngờ hồn hoà

Vào làn phấn bướm xanh lờ… (ơ ớ).” (Phạm Duy – Mộng du)

“Mở lòng, tan theo ngàn cánh úa. Để, hồn hoà vào làn phấn bướm”, mà tin chắc có linh hồn các Đấng, các Đẳng, ngày hôm nay. Trong mừng kính kỷ niệm lễ ngày các Đấng đã ra đi, xin một lòng nay cam kết: “Yêu nhau cho bõ lúc phong trần. Nhịp đời lên mạnh, hồn ta đẹp”. Đẹp, chốn Nước Trời, đời hiệp nhất, có các thánh và các Đẳng. Có cả chúng ta. Rất phong trần.

____________Lm Phan Đỗ thục Linh

Mai Tá diễn dịch


No comments: