Saturday 24 July 2010

“Con đường phượng tím chiều nay đổ,”

Bóng lá che nghiêng một góc đời.

Nghe trong cõi nhớ niềm xa xót,

Chợt thoáng hiện về dấu yêu ơi.”

(thơ Miên Thụy)

Lc 12: 13-21

Chiều phượng tím, vẫn đổ ở đường đời. Chỉ một chỗ. Vẫn che nghiêng một góc đời, đầy bóng lá. Tất cả, nay quay về nỗi nhớ. Chốn xa xôi. Lời vàng Chúa dạy chớ đặt nơi phù vân, giả dối.

Trình thuật, thánh Luca nay kể là kể về người thanh niên muốn Chúa làm chánh án phân biện nội vụ tranh chấp, nên đã trình:“Thưa Thày, xin Thày bảo anh tôi chia phần gia nghiệp, lại cho tôi.” (Lc 12:13) Ở Do thái, vị thượng tế vẫn phân giải mọi tranh chấp đất đai, cho mọi người. Ở đây, Chúa giải đáp theo chiều hướng không muốn dính líu vào với cãi tranh/kiện tụng. Ngài chỉ bày tỏ lập trường, ta nên có, rất rõ:“Anh em hãy coi chừng. Hãy giữ mình khỏi mọi thứ tham lam, không phải vì dư giả mà mạng sống con người được bảo đảm nhờ của cải đâu.”(Lc 12: 15)

Cũng có thể, người thanh niên trong truyện, là kẻ theo Chúa rất lâu. Nên, đây là dịp để ngang qua lời dẫn giải, Chúa dẫn dụ mọi người về cung cách thành dân con của Ngài. Cung cách, không nằm ở chỗ: ta có giải quyết công bằng mọi cãi tranh, ở nhà Đạo. Cho bằng, ta nên đặt ưu tiên cho sự việc/hành động nào khả dĩ chứng tỏ mình là con Chúa, rất đích thực.

Là con Chúa, người người hẳn nhận ra ưu tiên hàng đầu, trong xử thế. Xử sự ở cõi thế, sao cho người người được vui hưởng thành quả của cuộc đời nhiều hạnh phúc. Hạnh phúc cuộc đời, không nằm ở chuyện mình dư giả, với cơm cháo gạo tiền. Nhưng, biết đặt ưu tiên cho sự việc cần thiết. Như dụ ngôn Chúa trưng dẫn.

Dụ ngôn Chúa nay trưng và dẫn về thái độ của nhà phú hộ chỉ biết sinh lợi vật chất, rất bạc tiền. Dụ ngôn nay xoay quanh nhân vật chính, mỗi mình anh. Thanh niên trong truyện, cữ ngỡ rằng rằng mình là trọng tâm của mọi thứ. Những thứ khiến anh nghĩ mình là người trọng vọng. Biết lo toan. Lo những thứ/những việc khả dĩ giúp anh vui chơi hưởng thụ. Trọn cuộc đời.

Đó là ý nghĩ của riêng anh. Nhưng Lời Chúa, nay lại khác. Điều khác biệt, thấy rõ nơi lời của Thiên Chúa vẫn từng nhủ:“Đồ ngốc! Nội đêm nay, người ta sẽ đòi mạng ngươi, thì những gì ngươi sắp sẵn đó, về tay ai?” (Lc 12: 20).

Về tay ai? là câu hỏi mà bài đọc 1, sách Giảng viên, nói lên cùng một ý nghĩ, hệt như thế: “Phù vân, quả là phù vân. Tất cả, là phù vân.” (Gv 1: 2). Phù vân vô bổ, là nhận định của người đời, xưa cũng như nay. Phù vân vô bổ, vì người công nhân cần mẫn, làm lụng ráo riết đến khi chết cũng chỉ để lại của cải cho những người chẳng buồn đụng đến.

Lời Chúa nay dạy khác:“Kẻ thu tích của cải cho riêng mình, mà không lo làm giàu trước mặt Thiên Chúa, thì như thế đó.” (Lc 12: 21) Như thế đó, ý Chúa không hề phản đối chuyện làm lụng vất vả. Cật lực để giàu sang. Ngài chỉ nói đến giàu sang đích thực. Đến, tài sản không hư nát, nằm ở chỗ khác.

Phú hộ thời nay như Howard Hughes, dù lo toan chắt bóp và gom góp để dành những 2 tỷ đôla, thế mà ông lại vẫn sống những ngày cuối đời trong đơn độc. Sầu khổ. Không lường trước. Vẫn không biết trước được rồi mình cũng chết, cách vô ích. Chết rồi, nào có khác chi kẻ nghèo hèn, tuyệt vọng ở thị thành Calcutta, được Mẹ Têrêxa cứu vớt? Howard Hughes phú hộ chết trong sầu buồn, không ai thương. Chẳng ai tiếc. Đâu nào khác kẻ ăn xin ở xó xỉnh được chết trong vòng tay yêu thương của vị nữ tu hiền từ, Têrêxa Calcutta. Đó cũng là vấn đề, thánh Phaolô đề cập ở bài đọc 2.

Bài đọc 2, thánh Phaolô đề cập cũng một chuyện tương tự khi có thư gửi giáo đoàn Côlôsê, có đoạn viết:“Anh em hãy tìm những gì thuộc thượng giới, nơi có Chúa ngự trị… Anh em hãy hướng lòng trí về những gì thuộc thượng giới, chứ đừng chú tâm đến những điều ở dưới đất.”(Cô 3: 1). Điều thánh Phaolô khuyến khích, là cảnh báo với cộng đoàn dân Chúa biết quan tâm đến giá trị đích thực của sự sống. Giá trị ấy nằm ở Lời vàng, ngài vẫn khuyên:

“Anh em hãy giết chết những gì thuộc về hạ giới, như: dâm bôn, ô uế, dục tình, đam mê xấu xa, và tính tham lam hà tiện, tức cũng thờ quấy, những ngẫu tượng.” (Lc 3: 5) Ở nơi đó, có nhiều hình thức ngẫu tượng, ta không biết. Ở nơi đó, còn có những là gian manh. Lừa đảo. Giả dạng ngoan hiền. Nhưng kỳ thực, lại chối bỏ một thực tế. Chối cả sự thực nằm nơi thế giới, ta sinh sống.

Dấn bước theo chân Chúa, có nghĩa là ”cởi bỏ mọi hành vi xưa cũ. Cởi bỏ con người cũ, vẫn âm thầm lẳng lặng, ở trong ta. Cởi bỏ, để ta có thể đặt trọn con người mới, nơi Đức Chúa. Cởi bỏ người cũ, tức là biết sẻ san cùng một thị kiến sống động. Cùng một giá trị/mục đích với những người Chúa đề nghị. Đề nghị Chúa đưa ra, bao gồm tiến triển về với kiến thức đích thực. Kiến thức ấy, không nằm ở tấm bằng đại học nổi tiếng. Nhưng, là nhận thức hiểu biết ý nghĩa cuộc sống. Ý nghĩa của “đổi mới bản thân” sao cho phản ánh ảnh hình của Đấng Tạo Thành trời Đất, có Đức Kitô là mẫu mực. Kiến thức, nằm ở mẫu mực nhằm để tăng trưởng giống Đức Ktiô. Giống Thiên Chúa.

Với Nước Trời, nơi xã hội ta đang sống, không cần những lon toan quyết tạo an toàn để đạt thừa kế. Cũng chẳng cần trúng Lôtô, với “số đề”. An toàn cuộc sống, là biến cải thân mình để trở nên thành viên đích thực của cộng đoàn Nước Trời đầy thương yêu, giùm giúp. An toàn cuộc sống với Nước Trời, vẫn là và phải là ưu tiên số 1, thật rõ nét. Ưu tiên dành cho ta, ngõ hầu ta tìm ra dấu hiệu khả thi, quyết thực hiện cho được cộng đoàn như thế.

Cộng Đoàn Nước Trời ta đang sống, bao gồm những người quyết lặng đóng trong tương quan thương yêu giùm giúp. Giúp hết mọi người. Thương hết mọi sự. Dù, sự vật ấy vẫn chỉ là môi trường sống. Dù, đó có là vật vô tri vô giác, chẳng một hồn xác giống như ta. Thương yêu giùm giúp bất kể người đó thuộc sắc tộc hèn hạ, rất thua kém. Yêu thương giùm giúp, là bởi tất cả đều là con của Chúa. Đều hợp thành chi thể Đức Kitô. Rất nhiệm mầu. Thật lành thánh.

Yêu thương giùm giúp chính là tài sản, cần lo toan. Là, an toàn đích thực, cho tương lai cuộc sống. Để mơ ước. Mơ và ước, chỉ một điều như thánh Phaolô đà quả quyết ở câu cuối: “Chỉ có Đức Kitô là tất cả và ở trong mọi ngưòi.” (Col 3: 11)

Trong quyết tâm thực hiện lời vàng rất thánh, ta hiên ngang ngẩng đầu lên mà hát. hát rằng:

“Ta yêu đồng xanh như đã thương con người.

Ta thương đôi tình nhân kia, như gió thương yêu mây trời

Nhưng sao giờ đây, chẳng thấy ai chung quanh ta.

Đất trời như bãi tha ma, trên đồng hoang cỏ cháy…”

(Lê Hự Hà/The Brothers Four – Đồng Xanh)

Đất trời như bãi tha ma, ư? Đâu phải thế. Đất trời lâu nay đã và vẫn là “đồng Xanh” chốn thiên thần. Có những người anh/người chị đã biết thương yêu giùm giúp, như Chúa dặn dò hết mọi người. Suốt mọi thời.

Lm Phan Đỗ thục Linh

Mai Tá diễn dịch

(xem thêm các bài khác, xin mời vào www.suyniemloingai.blogspot.com

hoặc: www.tranngocmuoihai.blogspot.com;

hoặc: www.giadinhanphong.blogspot.com )

No comments: