Suy
Tư Tin Mừng Chúa Nhật thứ Năm Phục Sinh năm C 24/4/2016
Tin Mừng: (Ga 13:
31-35)
Đức
Giêsu nói: "Giờ đây, Con Người được tôn-vinh, và Thiên-Chúa cũng được
tôn-vinh nơi Ngài. Nếu Thiên-Chúa được tôn-vinh nơi Ngài, thì Thiên-Chúa cũng
sẽ tôn-vinh Ngài nơi chính mình, và Thiên-Chúa sắp tôn vinh Người.
Hỡi
anh em là những người con bé nhỏ của Thầy, Thầy còn ở với anh em một ít lâu nữa
thôi. Anh em sẽ tìm kiếm Thầy; nhưng như Thầy đã nói với người Do-thái:
"Nơi
tôi đi, các người không thể đến được", bây giờ, Thầy cũng nói với anh em
như vậy. Thầy ban cho anh em một điều răn mới là anh em hãy yêu thương nhau;
anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em. Mọi người sẽ nhận
biết anh em là môn đệ của Thầy ở điểm này: là anh em có lòng yêu thương
nhau."
“Tình nhân-thế chua cay,
người lịch-duyệt,”
“Niềm giang-hồ tan-tác lệ Giang-Châu.”
(Dẫn
từ thơ Vũ Hoàng Chương)
Tình
nhân-thế, con người ra như thế. Vẫn chua cay, giang-hồ, tan-tác đầy những lệ.
Tình nhà Đạo, xưa nay vẫn khác. Khác, vì có lời dạy nhân-gian nay đằm thắm.
Trình
thuật hôm nay, thánh Gioan Tin Mừng lại cũng nói về thứ tình-yêu rất đặc biệt.
Thứ tình trọn đầy ý-nghĩa mà Đức Chúa đã làm gương. Tình Chúa nêu gương, là
tình Ngài bày tỏ không chỉ riêng tư, mà là tình người dưới thế, ta luôn có với
nhau. Tình Thầy luôn yêu, là tình đượm sắc mầu thương mến, rất hy sinh. Thầy hy
sinh cho tất cả. Hy sinh đến chết. Hy sinh để ta được sống. Để ta cứ yêu. Yêu
như Thầy vẫn hy sinh.
Ngôn
ngữ phàm trần, không thấy có cụm từ nào được người đời biết đến, nhiều bằng từ
ngữ “yêu”. Yêu, là phạm trù phổ biến dễ truy cập nhất. Một đề tài nói đến cả
trong mọi trường hợp, mọi địa hạt: từ nghệ thuật đến văn chương, thi tứ, tthơ
nhạc, cho đến phim ảnh văn xuôi, truyện ngắn. Nhất nhất, nói về tình yêu. Tình
yêu có chữ “hy sinh” ở đời, là tình ta nghe biết nhiều nhất.
Với
đời thường, tình yêu là cảm xúc ướt át, diễm lệ mọi người quanh ta, hằng đeo đuổi.
Đeo và đuổi cho đến khi nào không thể làm gì hơn được nữa, mới thôi. Yêu, theo
nghĩa dân gian người phàm, là tình thấy đầy nơi phố chợ có thể đằm thắm lúc ban đầu. Nhưng, nhạt
dần với tháng năm. Tình nào không kèm chữ “hy sinh”, chung cuộc rồi ra cũng sẽ
chán, khi vừa xuất hiện đối tượng mới, tươi trẻ, hấp dẫn và tràn đầy nhựa sống
hơn.
Tình
đời mau chán, bởi người người chỉ chú trọng đến xác thân hoặc dục tính. Tình đời
loại này, thường dẫn đến điểm thoát rất nhanh, nơi đọan cuối của đường hầm, nhiều
tăm tối. Tình như thế, tuyệt nhiên là tình không mang dáng vẻ “hy sinh”, nào hết.
Tình
“có hy sinh”, là mối tình được thể hiện bằng hành động, chứ không phải bằng lời.
Tình đó là tình được dặn dò khuyên nhủ, như một lệnh truyền ngày Chúa chia tay
giã từ. Lệnh truyền Chúa nơi tình có hy sinh vẫn được nhấn mạnh rất nhiều lần;
vì Ngài vẫn thường bảo: “với dấu này, mọi người sẽ nhận biết anh em là môn đệ của
Thầy: là anh em có lòng yêu thương nhau.” (Yn 13: 35)
Làm
người, ai cũng từng hơn một lần, đã biết yêu. Là môn đệ của Thầy, người người lại
càng phải biết yêu thương nhau nồng nàn hơn nữa. Yêu, say đắm hơn bao giờ hết.
Yêu, như Thầy vẫn thương chúng ta. Yêu thương nhau, là thứ tình thực tiễn được
đánh giá qua cách thức ta đối xử với nhau. Xử sự với nhau, thật hiền hòa, thật
tử tế. Ta đối xử với nhau thật kiên nhẫn, chịu đựng.
Tình
ta thương nhau, là tình của những người đồ đệ theo chân Chúa. Đó là tình không
kiêu sa. Cũng chẳng mượt mà, trau chuốt đánh bóng chính người mình. Tình ta
thương nhau, như tình Chúa yêu ta là tình không dày đạp người khác. Dày vùi và
đạp lên đó để mọi người nhìn mình cho rõ, như người hùng anh cần được yêu, phải
được tôn kính. Tình ta thương nhau, là cùng vui với người vui. Cùng khóc với
người đang khóc. Cùng đạt ước nguyện tạo niềm vui cho nhau. Tình ta thương
nhau, là biết thương tiếc khóc than vì người khác đã mất mát, khổ đau.
Yêu
thương nhau như tình Thầy yêu ta, là biết nói lên sự thật. Với lòng xót thương
không bến bờ.Yêu thương nhau như Thầy yêu ta, là yêu thương đấy, vẫn yêu trong
hy sinh tha thứ cho người mình thương yêu. Thương yêu rất mực tin tưởng vào người
mình yêu thương. Yêu trong kiên định, cả vào những giây phút gặp nhiều khó
khăn, trắc trở. Yêu, cả vào lúc thấy có khổ đau. Những lúc đang trầm mình dưới
bùn đen, ở dưới thấp. Yêu như thế, mới giống tình Chúa yêu thương mọi người,
không xét nét.
Tình
có hy sinh là chấp nhận thua thiệt, để người kia được lợi. Yêu trong hy sinh,
là biết tự kiềm chế mọi đam mê, dục vọng. Yêu rất hy sinh, là như thể đang chết
dần chết mòn cho những cảm xúc vênh vang, kiêu hãnh. Yêu trong hy sinh, là chết
đi cho chính mình. Chết cho con người mình. Chết, không phải về thể xác. Mà, chết
cho nhu cầu xác thân, tạm bợ. Dù, nhu cầu ấy vẫn chính đáng, vẫn rất cần.
Yêu
trong hy sinh, càng không phải là yêu với mặc cảm tội lỗi. Mặc cảm thâm trầm,
vì đã làm điều bất ưng và bất xứng, nay muốn tự hủy. Tự hủy, bằng tâm trạng âm
thầm, khúm núm, cúi đầu sợ sệt. Yêu trong hy sinh, càng không phải là những
khuyên răn, khích lệ bạn bè người thân hãy có cùng tâm trạng hủy diệt, vùi dập
thân xác như mình. Nói khác đi, tình “có hy sinh”, là quà tặng Chúa ban
nhưng-không gửi đến để người người chấp nhận một chọn lựa. Chấp nhận cơ hội
vinh thăng cho tình yêu ta đang có, ngày càng tốt đẹp hơn.
Với
dặn dò đàn con biết tỏ bày tình có hy sinh, Đức Chúa đã nêu gương để ta cũng có
cử chỉ tự hạ làm người thấp hèn. Ngài tự giáng hạ vào chốn nghèo hèn, để Thiên
Chúa là Cha sẽ nâng Ngài lên nơi vinh hiển. Noi gương Chúa, ta cũng tự hạ chính
mình nhịn nhường mọi vinh hoa, phú quý sang qua người khác. Nhường nhau, để tạo
cuộc sống mới dồi dào sức sống.
Tự hạ,
nhưng không tự hủy. Tự hạ, không có nghĩa dứt bỏ phẩm giá con người rất vinh
quang. Vinh quang, vì mang thân phận làm con dân Đức Chúa. Tự hạ, là tự giảm
chính mình xuống mức thấp hơn người khác. Tự đặt mình ở mức thấp, để người khác
được nổi bật hơn, hạnh phúc hơn mình. Thực tế, trong sống đời dân gian trầm hạ,
cũng nên tìm ra phương cách hoặc động thái khả dĩ giúp ta cởi thoát những hành
vi không mang đặc thù của người con yêu Đức Chúa. Cởi thoát, là tự mình không
đòi ở chỗ cao, trên người khác. Hoặc, người khác phải cảm nhận công sức mình,
đã bỏ ra. Cởi thoát, là không đòi cho được quyền ra lệnh người khác thực hành ý
kiến của mình.
Tham
dự tiệc thương yêu hôm nay, ta cầu mong Thầy Chí Thánh giúp ta yêu thương mọi
người như một nhân vị, chứ không như sự vật. Cầu mong sao, ta tạo được cho mình
và mọi người những tình tự “có hy sinh” đưa ta vào cuộc sống rất vui. Sống can
đảm, để giải quyết mọi bất đồng trong tương quan với mọi người chung quanh.
Cầu
và mong, tình của ta luôn là tình “có hy sinh” như Đức Chúa từng dạy bảo. Và cầu
mong sao, trong yêu thương giao dịch, tình của ta với người, vẫn là tình hy
sinh ở mức cao độ, như Thầy thương ta.
Và,
cũng cầu lại cũng mong sao cho tình nhân-thế có con người vẫn luôn sống theo lời
dặn-dò của Đấng Nhân-Hiền từng minh-chứng bằng cuộc sống của Ngài. Sống chung-tình,
nhiều thương-mến, rất ngàn năm.
Lm Richard Leonard sj biên-soạn
Mai Tá lược dịch
No comments:
Post a Comment