Suy
Tư Tin Mừng Trong tuần thứ 3 thường niên năm A 22/01/2017
Tin Mừng: (Mt 4:
12-23)
Khi Đức Giêsu nghe tin ông Gioan đã bị nộp, Người
lánh qua miền Galilê. Rồi Ngài bỏ Nadarét, đến ở Caphácnaum, một thành ven biển
hồ Galilê, thuộc địa hạt Dơvulun và Náptali, để ứng nghiệm lời ngôn sứ Isaia
nói: Này đất Dơvulun, và đất Náptali, hỡi con đường ven biển, và vùng tả ngạn
sông Giođan, hỡi Galilê, miền đất của dân ngoại! Đoàn dân đang ngồi trong cảnh
tối tăm đã thấy một ánh sáng huy hoàng, những kẻ đang ngồi trong vùng bóng tối
của tử thần nay được ánh sáng bừng lên chiếu rọi. Từ lúc đó, Đức Giêsu bắt đầu
rao giảng và nói rằng: "Anh em hãy sám hối, vì Nước Trời đã đến gần."
Người đang đi dọc theo biển hồ Galilê, thì thấy hai
anh em kia, là ông Simôn, cũng gọi là Phêrô, và người anh là ông Anrê, đang
quăng chài xuống biển, vì các ông làm nghề đánh cá. Người bảo các ông:
"Các anh hãy theo tôi, tôi sẽ làm cho các anh thành những kẻ lưới người
như lưới cá." Lập tức hai ông bỏ chài lưới mà đi theo Người.
Đi một quãng nữa, Người thấy hai anh em khác con
ông Dêbêđê, là ông Giacôbê và người em là ông Gioan. Hai ông này đang cùng với
cha là ông Dêbêđê vá lưới ở trong thuyền. Người gọi các ông. Lập tức, các ông
bỏ thuyền, bỏ cha lại mà theo Người.
Thế rồi Đức Giêsu đi khắp miền Galilê, giảng dạy
trong các hội đường, rao giảng Tin Mừng Nước Trời, và chữa hết mọi kẻ bệnh hoạn
tật nguyền trong dân.
Gió lùa ánh sáng vô trong bãi
Gió lùa ánh sáng vô trong bãi
Trăng ngậm đầy sông, chảy láng lai
Buồm trắng phất phơ như cuống lá
Lòng tôi bát ngát rộng bằng hai.
(dẫn nhập thơ Hàn Mặc Tử)
Ánh
sáng, nhà thơ hôm nay ghi nhận, không là hào quang sáng chói, “lùa trong bãi”.
Nhưng, là ảnh hình Chúa Kitô sáng mãi với thế gian. Ảnh hình Ngài tỏa sáng như
ban ngày. Sáng từ thời Cựu Ước mãi đến hôm nay. Nơi trình thuật sáng chói, ngày
Chúa gọi.
Trình
thuật sáng chói hôm nay, đề cập nhiều đến ánh sáng Vương Quốc Nước Trời, đem đến
những canh cải đổi thay, những đáp ứng lời
mời của Thầy Chí Thánh, đang toả sáng.
Bước
đầu đường đời Ngài rao giảng, Đức Giê-su cũng đã mời và đã gọi. Ngài mời gọi
đám dân đen thuyền chài nhỏ bé, rất tầm thường, đưa các vị ấy vào chốn toả sáng
“lùa trong bãi”, làm đồ đệ. Khởi đầu công cuộc rao giảng, Đức Giêsu đã xuất
hành từ thị trấn Na-da-rét. Tiếp theo đó, Ngài đi CaphaNaUm, một thị trấn bé nhỏ
bên bờ Galilê nơi vùng biển mang tên “ZêBuLun” và “NápTaLi”. Đi như thế, Ngài
đã ứng nghiệm lời tiên tri Isaya, nơi Cựu Ước, có lời rằng: “Hãy canh cải, vì Vương Quốc Nước Trời đã gần
kề”.
Nước Trời đã
gần kề nói ở đây, không là Thiên đường sống ở trên cao, nơi ta đạt đến sau
khi chết. Nhưng chính là cộng đoàn tiên khởi, gồm con dân nhà Đạo gốc Do Thái
giáo nay đà hoán cải. Thoạt tiên, người Do thái rất ngại ngần, vì không quen sử
dụng trực tiếp danh tánh của Chúa, mỗi khi trao đổi hoặc nguyện cầu. Vì thế, sử
gia Mat-thêu mới phải viết tả về Đức Chúa, bằng lối gián tiếp như “thiên đường”,
hoặc bằng thể thụ động nơi động từ, vẫn nghe quen.
Với
nhà Đạo, cụm từ Vương Quốc xuất từ ngôn ngữ cổ của Hy Lạp bằng từ “basileia”. Basileia trước nhất có nghĩa: vương quyền, quy luật và triều đại.
Cũng từ đó, khi nói Vương Quốc Nước Trời
đã gần kề, không có nghĩa bảo rằng:
ta đã gần đạt chốn đền đài cung điện đầy nguy nga. Dù ở đời này hay đời sau.
Thành thử, lời khuyên Hãy canh cải là
có ý bảo: hãy đặt mình dưới sức mạnh/quyền uy của Đức Chúa. Hãy sống vì Vương
Quốc Nước Trời. Vì Vương Quyền của Đức Chúa.
Đặt
mình sống vì Vương Quyền của Chúa, là đặt mình trong tương quan đầy thương mến
với Trời. Và với Chúa của ta. Đặt mình trong tương quan, là sống trong môi trường
nơi đó có các giá trị đáng để ta trân trọng thực hiện như: tình yêu, lòng
thương xót, sự công chính, tự do, sống với cộng đồng, sống trong an bình… Nhất
nhất đều là những điều, ta vẫn cần thắng lướt trong cuộc sống.
Đặt
mình trong tương quan với Chúa - với người nơi Vương Quốc Nước Trời, còn là biết
canh cải, đổi thay, đáp ứng lời mời của Đức Chúa. Nói đến canh cải - đổi thay,
người người thường chỉ nghĩ là: ta phải ưu tư áy náy về những lỗi phạm, mình đã
mắc phải. Nhưng, mời gọi của Đức Giê-su còn đi xa hơn thế nữa. Ngài không muốn
ta xóa sạch mọi tàn tích của lỗi phạm trong quá khứ. Bởi lẽ điều ấy, chẳng thể
nào làm được. Canh cải đổi thay là chuyển hướng hành động từ ngày hôm nay, đến
lai thời.
Canh
cải đổi thay, cụm từ bắt nguồn từ metanoia
tiếng Hy Lạp. Cụm từ trên, bao gồm một thay đổi từ gốc rễ mọi suy tư nghĩ
ngợi. Quyết hướng nhìn về cuộc sống theo đường lối mới. Đường lối được Tân Ước
bộc lộ trong trọn bộ Thánh Kinh. Chỉ khi nào có quyết tâm canh cải đổi thay tận
gốc rễ như thế, ta mới trở nên thành viên của Vương Quốc Nước Trời. Mới đặt
mình dưới sức mạnh chuyển đổi nhờ uy lực của Đức Chúa.
Hơn
nữa, lời mời gọi của Đức Giê-su là yêu cầu ta không chỉ sám hối về những gì
mình lỗi phạm trong quá khứ, quyết không lập lại. Nhưng là đổi thay trọn vẹn lối
hành xử, để tháp nhập công việc Chúa muốn ta làm. Công việc ấy, là hợp tác cùng
mọi người nhất định chấm dứt cơn túng cực bần hàn, của người dân đen trên thế
giới. Là, chấm dứt nạn đói nghèo, thất nghiệp. Là, vứt bỏ tính hờn - ghen nơi cộng
đồng nhà Đạo và dứt đoạn lòng “tham - sân – si” quá mức độ. Chấm dứt lòng ham
mua sắm quá khả năng.
Lời
mời gọi của Chúa, là cốt để cho dân con nhà Đạo biết tháp nhập vào với Vương Quốc
Nước Trời ở đây, bây giờ. Lời Ngài mời gọi, được gửi đến không chỉ với dân con
nhà Đạo, nhưng cả muôn dân nước, khắp nơi trên địa cầu. Vương Quốc Ngài lập, cần
vượt trên không gian - thời gian, vượt biên giới của nhà Đạo. Nước Ngài mời gọi,
cần thể hiện bằng nhiều cách ở nhiều nơi, cả những nơi, Đạo Chúa chưa hội nhập
được. Bởi, trên thực tế, có đến 80% dân số thế giới chưa biết đến Tin Mừng của
Đức Chúa. Chưa biết Lời Ngài, vì Lời Mời Gọi ấy chưa phổ biến khắp dương gian.
Thế nên, ta cần chuyển tải và coi Lời Ngài như mục tiêu đời sống, của mọi người
chúng ta.
Người
nhận rao giảng Nước Trời, vào buổi đầu đời, chẳng phải là những kinh sư, lẫn
Pharisêu, Biệt Phái. Mà là, giới thuyền nhân chài lưới, rất bình dân. Những người
cả năm không cần sách bút, lẫn kinh kệ. Nhưng lại hiểu Lời, hơn ai hết. Và, có
điều hi hữu nữa là: lời mời gọi Chúa gửi đến được chuyển tải ngay vào lúc các
ngài làm công việc chài lưới. Chính vì thế, Chúa vẫn xác nhận: Thầy chọn các con, chứ không phải các con chọn
Thầy.”
Với
các môn đệ, metainoia (canh cải) còn
có nghĩa trọn vẹn thay đổi lối sống trở về trước. Là, làm như các môn đệ gốc
thuyền chài: dứt khoát bỏ thuyền, bỏ lưới bỏ cả giòng sông, quyết theo Thầy.
Quyết theo Thầy, nên các ngài hoàn toàn tin tưởng nơi Thầy. Tin, đến độ bỏ lại
đằng sau mọi phương tiện sống, kế sinh nhai.
Bỏ mặc
mà đi, dù không rõ thuyền về bến nao, đi nơi nào. Cũng tựa như Thầy đã dứt
khoát bỏ rời thôn làng Nadarét bỏ mẹ cha, bỏ cả cuộc sống tay nghề thợ mộc chân
phương cần cù, vào mọi lúc. Bỏ là như thế. Nhập vào với Đạo là như vậy. Bởi từ
nay, mối lo âu không biết mình lấy gì mà sống, cho bằng sự lo lắng quan tâm đến
anh chị em đồng loại của mình, sống sao đây.
Xem
như thế, đáp ứng lời mời của Đức Chúa trong canh cải, là khởi sự sống đời rất mới.
Một đời có những hỗ tương đùm bọc hết mọi người. Mọi người, nơi cộng đồng nhân
loại, đang ngóng chờ. Bởi, cộng đồng này giờ đây đã trở thành gia đình thân
thương, rộng hơn. Lớn hơn. Yêu thương nhau hơn.
Về
yêu thương người cùng cộng đồng, thánh Phao-lô cũng đã căn dặn cộng đoàn dân Chúa
ở Cô-rin-thô, bằng những lời đanh thép nhưng thật tình: “Tôi khẩn khoản kêu mời anh em, nhân danh Đức Kitô, hãy thuận thảo với
nhau để không có sự chia rẽ nơi anh em và anh em sẽ hoàn toàn hiệp nhất trong
tư tưởng và thần trí”(1Cr 1:10).
Lời
mời gọi canh cải và biến đổi hôm nay, không phải để Đức Chúa thích nghi với lối
sống ta đã lựa chọn, nhưng để ta trở nên xứng hợp với thị kiến của Ngài về sự sống.
Làm như thế, không phải là ta đang thực hiện một hy sinh, đổi chác. Nhưng ngược
lại, để bảo rằng ta đang trên đường ngay nẻo chính. Con đường dẫn ta đến thành
tựu, Chúa bảo ban.
Trong
hân hoan thực hiện cuộc canh cải, ta hiên ngang cất cao lời ca yêu từng hát thuở
nào:
“Yêu là tình dâng cao
Gió lao xao ngả hàng phi
lao
Phút ái ân đắm say tâm hồn
Nhớ mãi đêm nào bên
nhau.
Yêu là thêm thương đau
Với xót xa lệ tình khôn
lau
Biết nói sao những khi
âu sầu
Những khi úa nhầu tâm
tư.” (Văn Phụng – Yêu)
Vâng.
Trong cộng đoàn Nước Trời ở trần gian, sống yêu cũng có những lúc là thêm
thương đau. Là, lệ tình khôn lau. Nhưng, hãy cứ yêu như Đức Chúa bảo ta yêu.
Yêu rất nhiều. Yêu ngay bây giờ. Và mãi mãi vẫn cứ yêu. Như “gió lùa ánh sáng
vô trong bãi”. Yêu, “với lòng bát ngát rộng bằng hai”.
Frank Doyle sj biên-soạn
–
Mai
Tá lược dịch
No comments:
Post a Comment