Suy
Tư Tin Mừng trong tuần thứ 18 thường niên năm A 05/8/2017
Tin Mừng (Mt 17: 1-9)
Sáu ngày
sau, Đức Giêsu đem các ông Phêrô, Giacôbê và Gioan là em ông Giacôbê đi theo
mình. Người đưa các ông đi riêng ra một chỗ, tới một ngọn núi cao. Rồi Người
biến đổi hình dạng trước mặt các ông. Dung nhan Người chói lọi như mặt trời, và
y phục Người trở nên trắng tinh như ánh sáng. Và bỗng các ông thấy ông Môsê và
ông Êlia hiện ra đàm đạo với Người. Bấy giờ ông Phêrô thưa với Đức Giê-su rằng:
"Lạy Ngài, chúng con ở đây, thật là hay! Nếu Ngài muốn, con xin dựng tại
đây ba cái lều, một cho Ngài, một cho ông Môsê, và một cho ông Êlia." Ông
còn đang nói, chợt có đám mây sáng ngời bao phủ các ông, và có tiếng từ đám mây
phán rằng: "Đây là Con yêu dấu của Ta, Ta hài lòng về Người. Các ngươi hãy
vâng nghe lời Người!" Nghe vậy, các môn đệ kinh hoàng, ngã sấp mặt xuống
đất. Bấy giờ Đức Giêsu lại gần, chạm vào các ông và bảo: "Chỗi dậy đi,
đừng sợ!" Các ông ngước mắt lên, không thấy ai nữa, chỉ còn một mình Đức
Giêsu mà thôi.
Đang khi
thầy trò từ trên núi xuống, Đức Giêsu truyền cho các ông rằng: "Đừng nói cho ai hay thị kiến ấy, cho
đến khi Con Người từ cõi chết trỗi dậy."
“Khóc là ủy mị, chết là điên”
“Gây cho hoàn cảnh thêm tươi đẹp”
“Lọc mãi cho hồn trong sáng lên”
“Gây cho hoàn cảnh thêm tươi đẹp”
“Lọc mãi cho hồn trong sáng lên”
(dẫn từ
thơ Nguyễn Bính)
Khóc đâu
chỉ là uỷ mị. Nhưng còn là, tâm trạng nhà thơ viết về người tình, mình cay
đắng. Chết đâu chỉ là khùng điên. Mà còn là, quyết tâm chết cho người tình,
mình vẫn yêu. Uỷ mị hay điên khùng, phải chăng là đặc trưng của người nhà Đạo,
vào lúc này?
Trình
thuật thánh Mátthêu, nay kể về dụ ngôn, là để nói lên những điều từa tựa như
thế. Từa tựa, về ý nghĩa và đích điểm của Nước Trời, ở trần gian. Nuớc Trời
trần gian, như thánh Mátthêu từng khám phá, là: tình huống có Đức Giêsu và dân
con Ngài, cùng sống. Sống giống Chúa. Và với Chúa. Như thánh nhân đây, cũng
từng học hỏi sống khác thường, theo đúng nghĩa sống. Và, thánh nhân thấy mình
như người quản gia, cho qua đi những gì thuộc về quá khứ, chỉ giữ lại những gì
mới mẻ, vừa khám phá.
Khám phá/tìm
ra, như tác giả vừa tìm thấy châu báu nơi ngọc quý, bèn bán đi mọi sự để mua
lấy, dù cao giá. Châu báu đây, là những đồ xưa cổ làm nền cho mọi sự việc rất
mới. Và, châu báu ở viên ngọc mà thánh nhân nói đến, chính là sự mới mẻ ở mọi
sự. Rất quí. Và, càng có giá hơn, khi đó lại là khám phá mới về chính con
người, của mình.
Thánh
nhân đây, tuy không còn trẻ, vẫn là người Do thái rất tốt lành. Biết dấn thân
theo chân Chúa đến cùng, như mọi người lành thánh, tốt đẹp. Như, đồ đệ đáng
tuyên dương của Chúa, mà mọi người vẫn đợi trông.
Thánh
nhân đây, đã trở thành tín hữu của Đức Chúa, nhưng vẫn không ngừng là người Do
thái chính cống. Rất minh bạch. Bởi thế nên, thánh nhân nghĩ mình cũng là ngôi
nhà có giá trị. Để rồi từ đó, thực hiện được cả những điều cũ/mới, vẫn đổi
thay. Đổi thay và tháp ghép vào những điều đã cũ ngõ hầu để tạo sự mới mẻ cho
những gì mình viết ra. Mỗi lần gặp người mới, thánh nhân đều thấy thế. Và khi
gặp người khác nữa, ông cũng trở nên chính mình hơn. Tức, tìm lại được chính
mình.
Phần đông
trong chúng ta, mỗi khi nhìn vào cuộc sống của chính mình trong quá khứ, đều
thấy có những chuyện tương tự. Trong suốt chuỗi ngày dài cuộc sống, ta cũng
từng đổi thay. Đổi và thay, để trở thành người tín hữu không như cũ. Vẫn cố
thay đổi trong Hội thánh. Thay đổi, thái độ sống. Thay đổi, ý nghĩa của con
người mình. Có lẽ ta thay đổi nhiều hơn nhiều người trong quá trình năm trăm
năm qua.
Về đổi
thay, có người cho rằng như thế cũng là đủ. Và, ta đâu còn sức để đối đầu với
thay đổi nữa. Có vị lại thấy mình chưa thay hoặc đổi gì nhiều cho lắm. Cần làm
nhiều hơn nữa. Bởi, quá khứ của mình dầu sao cũng chưa khá. Chính vì thế, thánh
Mátthêu nay yêu cầu ta ngồi lại với nhau, theo cách ít khi thấy, để suy nghĩ về
một đổi thay thật rất mới. Và đó có là một đòi hỏi khá to tát, đối với ta
không?
Nhìn vào
Giáo hội quanh ta có thể là Hội thánh của ngày mai, hoặc rất chóng, ta cũng
thực sự thấy đã có khác. Ít ra là mặt ngoài. Đây, không nói về đường lối ta
phải theo. Mà, chỉ muốn nói đến dấu hiệu cho ta thấy những gì có thể sẽ diễn
ra, mai ngày.
Đó là,
cảnh thiếu hụt dần số lượng linh mục hoặc tu sĩ, ở nhiều nơi. Hoặc, cũng ít đi,
xuất lễ vào những ngày cuối tuần. Hoặc, thường nhật. Sẽ ít đi, số giờ linh mục
ngồi toà cáo giải, vì dân con của Chúa nay ít có nhu cầu. Ít đi dần, trường hợp
người từ nhà gọi cha đến thực hiện phép bí tích. Càng ít dần, cảnh tượng từng
cặp và từng cặp thừa tác viên đến gõ cửa mỗi nhà, mà giảng đạo. Ít có chuyện
thăm kẻ liệt, ngoại trừ trường hợp khẩn cấp. Hoặc, nhà quàn tự tổ chức tang lễ
không có linh mục. Hoặc, vị phó tế vĩnh viễn đứng ra lo việc rửa tội, dù họ không
có chức năng.
Và theo
thiển nghĩ, cũng sẽ có nhiều đổi và thay khác, như: đám cưới tổ chức ở nhà thờ
được sắp xếp, cách khác hẳn. Khác, giờ giấc. Khác, phụng vụ! Việc dạy giáo lý
cũng sẽ khác. Và, vấn đề là: ta làm thế nào để dung hoà và ăn ý với những đổi
thay, như thế này? Lâu nay, ta vẫn quen với thánh lễ bằng tiếng Anh (hoặc một
số người từng như thế); và, quen với cung cách của vị chủ tế quay mặt về phía
bổn đạo. Quen, với chuyện không để các tu sĩ hoặc nữ tu đến trường công lập mà
dạy học. Quen, với chuyện trường Công giáo không chỉ dạy về những chuyện có
liên quan đến Đạo, mà thôi. Và rồi, ta có quen dần với đổi thay này khác không?
Và, có thích thế không?
Không
phải ai cũng thích. Có số người chỉ muốn tái tạo lập lại quá khứ buồn. Tức, chỉ
muốn quay trở về thời xưa cũ, có lối thờ phụng cung kính, cũng rất cổ. Và rất
quen. Quen cầu Chúa phú ban nhiều linh mục hơn để giùm giúp. Có số người lại
chỉ cảm tạ Chúa về nhiều thứ. Có người vẫn cứ cầu Chúa ban thêm cho mình nhiều
ân huệ. Đồng thời, lại cứ chối bỏ chuyện cũ xưa. Trong khi đó, nhiều người khác
vẫn cứ theo kiểu xưa lối cũ mà răm rắp giữ Đạo.
Hôm nay,
thánh Mátthêu muốn làm một sự khác thường, với người đọc. Thánh nhân muốn đặt
sự mới mẻ lên chuyện cũ. Muốn, đem cơ hội đổi mới những chuyện cũ, đã xa vời.
Thánh nhân nhận rằng mình đã tìm ra ý nghĩa mới mẻ về cuộc sống. Về Chúa. Và về
con người mình. Qua, kinh nghiệm sống. Thánh nhân cũng muốn kể cho người đọc
biết kinh nghiệm lòng tin của mình. Về, những gì mình chưa từng nghĩ đến. Chưa
từng thực hiện mà lại không phải qua thủ tục hoặc khuôn phép nào hết. Tựu
trung, điều thánh nhân muốn nói đến, là: chính ông cũng là một dụ ngôn…
Cũng nên
biết, sở dĩ thánh Mátthêu nói thế là muốn người đọc như ta, cũng đều là một thứ
dụ ngôn, nào khác.
Trong mấy
tuần qua, thánh Mátthêu từng kể cho ta nghe rất nhiều dụ ngôn/truyện kể về cuộc
sống. Thánh nhân kể, cũng là để ta lắng tai nghe âm nhạc của đời mình để thấy
được sự dồi dào, sung mãn ở nơi Chúa. Thánh nhân mời gọi ta tham gia sự mới mẻ
trong cuộc sống, không phải để ta khiếp sợ những mâu thuẫn sẽ thấy nơi tình
huống ta đang dấn bước, đi vào đó.
Vì thế
nên, thánh nhân đã định nghĩa lại để ta thấy được căn tính của mình. Làm như
thế, có nghĩa: ta là lớp người tuyệt vời hơn mình tưởng. Và, mỗi câu truyện đời
của ta, cũng sẽ là những câu truyện lớn rất nên kể. Phải chăng đó cũng là câu
truyện dụ ngôn, của mỗi người?
Trong tâm
tình đầy cảm kích như thế, cũng nên ngâm thêm lời thơ ta từng ngâm khi trước:
“Nàng hãy
vui đi dẫu một ngày,
dẫu phần
ba phút, góc tư giây.
Dẫu trong
thoáng mắt nhìn như chớp,
cũng đủ
cho nàng quên đắng cay.”
(Nguyễn
Bính – Cầu Nguyện)
Hãy vui
đi, dù xảy đến những đổi thay, hay rất mới, ở đời mình. Hãy cứ vui, dù trong
thoáng chớp, nhìn như chớp. Vui, để biết rằng Hội thành Chúa vẫn đổi thay. Rất
hằng ngày. Ở mọi nơi.
Lm Kevin O’Shea CSsR biên-soạn – Mai Tá
lược dịch.
No comments:
Post a Comment