Suy niệm Lời Ngài đọc
trong tuần thứ 22 Thường niên năm C 01.9..2013
“Một lần
nào cho tôi lại gặp Em,”
“rồi thiên thu, sẽ là nhung nhớ.”
(dẫn từ ý
nhạc của Vũ Thành An)
Lc
14: 1, 7-14
Thiên thu
nhung nhớ, không chỉ nhớ mỗi người em ở nhà mà nhà thơ từng gặp, đã tạc ghi. Ngàn
đời ghi tạc, còn ghi lời dặn dò của Đức Chúa từng nhắn nhủ dân con mọi người, ở
khắp nơi.
Trình
thuật thánh Luca, nay cũng ghi tạc Lời Chúa nhủ khuyên dân con mọi người ở
nhiều nơi: từ chốn nguyện cầu ở hội đường, cho đến Vườn Dầu, bàn tiệc, nhất
nhất đều có Lời vàng răn bảo, khiến người người mỗi khi nhớ đến đã thấy lòng
đầy cảm-kích, vì tin tưởng. Nhưng, với người thời nay, lại không mấy tin yêu và
tưởng nhớ Lời Ngài từng hấp dẫn họ.
Đọc kỹ
trình thuật, người đọc thấy Chúa nói về 2 chủ đề chính, rất nghịch lý. Nghịch,
là bởi đề tài Chúa nói, cũng nghịch và chống cả lý lẽ người đời, nhất là: khiêm
hạ và tưởng thưởng. Nghịch lý/nghịch thường, là bởi hai đề tài này rất khó song
hành/sánh đôi, trộn lẫn. Và, nghịch thường/nghịch lý nếu người người lại sẽ đưa
Lời Chúa vào với cuộc sống hiện-thực, ở đời thường.
Bằng cụm
từ khiêm/từ tốn, người đời thời nay cũng thấy như thể mình đang lạc lõng, rất
khó chịu. Khó chịu, bởi nó khiến con người phải hạ mình đến cùng tận, thật
thấp. Thấp đến độ, nó không hấp dẫn đủ để được đề-bạt công ăn việc làm hoặc sứ
vụ nào cao đẹp nhưng khiến người được đề-bạt phải gia tăng năng-lượng mình đang
sở-hữu mới có cơ may đạo đạt nguyện ước.
Thời cổ
xưa, người người đều cổ-súy tính khiêm-hạ theo nhiều cách. Thời mới này, người
người lại chỉ thăng tiến rất nhiều thứ, khiến tác-tạo động-lực phát-triển nhân
bản, toàn diện. Người thời nay, hầu như quyết-tâm tạo cơ hội toả sáng, cốt lôi
cuốn/khuyến-dụ người khác bằng việc thăng-tiến cá-nhân đạt thành-tựu, ngõ hầu
có cơ ngơi/vị thế rất cao như lòng mình ao ước.
Khiêm hạ,
như thể chỉ muốn mình có ít thôi, hoặc chỉ muốn ở vào vị thế thấp kém, chứ
không màng chuyện cao sang, quyền qúi, lễ nghĩa. Chọn như thế, đôi lúc cũng đặt
người chọn vào tình-huống oái oăm, như thể khinh chê/ghét bỏ chính con người
mình, hoặc muốn xa lánh cuộc sống thực tế ở thế-trần, nhất là theo cung cách
rất vô-thức. Trong khi đó, tính xông-xáo/xục sạo làm cho con người trở thành
chủ thể mang tính-chất rất “người” hơn, chứ không hẳn chỉ coi thường chính
mình, hoặc chống lại chính con người mình.
Nghịch-lý/nghịch-thường
ở đây, là nhu cầu giữ cho con người mình những điều tích-cực chứ không nhắm vào
các yếu/kém của con người. Thành thử, vấn-đề đặt ra là: Làm sao giữ cho con
người mình có ý-nghĩa, đồng thời vẫn khiêm hạ cách sâu xa được? Làm sao ta có
thể thích đồ vật, yêu con người mà vẫn thấy mình không cần đến người ấy/vật ấy,
nên cứ để mọi sự ra đi, không níu kéo? Làm sao ta có thể nói mình thật thà đủ
để cứ phạm lỗi cho nhiều rồi lại nghĩ mình là người rất đáng thương? Và, phải
chăng Chúa vẫn yêu ta khi Ngài biết rằng ta ra như thế?
Có nhiều
loại khiêm nhu/hạ mình cũng lại sai trái vì dựa vào lỗi phạm, để xin xỏ. Xin
xỏ, để những muốn xoa dịu cơn giận của Chúa hoặc đổ lỗi cho Chúa làm mình sa
ngã, những phạm lỗi. Vậy thì, hỏi rằng ta sống theo kiểu khiêm nhu/hạ mình theo
kiểu nào đây?
Xem ra,
như thể Chúa nhắn nhủ dân con mọi người: hãy sống khiêm hạ trước đã, tự khắc sẽ
được Ngài đoái hoài, xót thương. Nhưng ở đây, Đức Giêsu lại cứ tiếp tục nói với
những người đến với Ngài. Ngài đề nghị: mai ngày, Ngài sẽ mời gọi những người
có nhiều nhu cầu hoặc cần được giúp đỡ hơn, tức: những người không thể đáp lại
lời mời của Ngài. Như khi xưa, nhiều nơi có thói quen được mời đến dự tiệc, khi
vào bàn, thường có khuynh-hướng mời lại chủ tiệc đến ngồi cùng bàn với mình, dù
chốc lát.
Nhưng,
Chúa chỉ tập trung vào những người không có khả năng sống lịch-duyệt theo cách
ấy. Ngài chỉ tập trung hướng về những người biết nói vỏn vẹn hai chữ “Cảm tạ”,
mà không thể mời lại Chúa được. Bởi, họ không có chỗ ngồi riêng biệt và không
có được lần thứ hai như thế nữa. Mời những người tương-tự, ta không thể mong
chờ một trả lễ nào hết.
Vậy, hỏi
rằng: phải chăng khi đã sống khiêm hạ rồi, ta cũng được thưởng như thường chứ?
Đúng.
Trông chờ được tưởng thưởng, là thái-độ đôi khi cũng có đôi chút ngờ vực. Ta
được dạy: hãy yêu thương người đồng loại cách độ-lượng. Nhưng hỏi rằng: có độ
lượng chăng nếu ta làm thể chỉ để lĩnh nhận phẩn thưởng do Chúa hứa? Độ-lượng
như thế có nghĩa gì? Làm thế phải chăng có tính toán, hơn thua? Phải chăng đó
là thứ “thuốc phiện” ru ngủ mọi người, hầu chỉ để ta nghĩ đến phần thưởng
vĩnh-cửu nếu ta tìm sự công bằng ở đây, bây giờ? Phải chăng làm thế sẽ làm hạ
giá công bằng xã hội và đưa ta ra khỏi tinh thần của Phúc Âm?
Thật ra,
Tin Mừng hôm nay không chỉ kể về 2 sự kiện được nhắm đến, là: Khiêm tốn/hạ mình
rồi sẽ nhận được phần thưởng, mà chỉ là tiến trình hoạt động, đó là: việc khiêm
hạ, tự nó không bao giờ dứt điểm. Và, phần thưởng không hề có nghĩa sẽ đến vào
thời sau. Cần xét kỹ, tính “khiêm hạ”. Đừng mang ảo giác vào những chuyện như
thế, nhưng hãy sống thực tế.
Thật ra,
ta không là người háo-hức/bốc đồng chỉ mơ mộng chuyện lạ nhưng thật sự, cũng
không hẳn là hư không hoặc gần như không. Chúng ta là những người có hạn chế,
nhưng vẫn có đôi chút khả năng để làm việc gì đó. Ta chẳng có lợi gì khi cứ
đánh giá thấp khả năng của chính mình, cách ảo tưởng. Cũng hãy nên nhìn vào
chính mình, như là ta, một người thực. Theo cách nào đó, ta cũng không nên đầu
hàng/bỏ cuộc trước cố gắng đạt thành-tựu nào đó, khả năng ấy nằm sẵn trong ta.
Nó là một phần của sự việc ta tìm cách kiến tạo. Ta không hề thấy ổn định, nếu
chỉ có ít ân huệ.
Trong ta,
vẫn có nhiều khả năng, và yếu tố tích cực mà có khi ta cũng không biết rõ. Chúa
đã tặng trao cho ta; và Ngài muốn ta sử dụng các khả năng đó để hoàn-thành
những gì tốt đẹp. Tốt và đẹp, không là phần thưởng ta sẽ có vào thời cuối, mà
là những gì ta đã và đang có, những thứ không nằm bên ngoài con người của ta,
nhưng ở ở sẵn bên mình. Dù, ta có là ai đi nữa.
Vì thế
nên, điểm chính yếu, là: ta được Chúa mời gọi sử dụng những điều tích cực ở
trong ta, bằng tình thương-yêu ta vẫn có. Yêu thương, không vị kỷ mà chỉ hướng
ngoại, tức trực chỉ về người khác. Ta hiểu được mình phải yêu thương người
khác, chứ không chỉ yêu thương mỗi chính mình, rồi loại bỏ hết mọi người nào
khác. Ta được tạo-dựng là để sẻ san những gì tích cực của ta, sẻ san chính con
người của ta cho người khác. Sẻ san, vì lợi ích của người khác.
Khiêm
tốn/hạ mình cách đích thực như Chúa dạy, ở đây, nghĩa biết chào đón mọi “người
khác” mà không cần trông đợi họ đáp lại điều gì có lợi cho ta. Ở đặc tính khiêm
hạ, ta buộc phải trở nên bé nhỏ trước mặt Chúa. Điều này có nghĩa: hãy đặt mình
vào địa vị của Chúa, để làm những gì Chúa muốn ta làm ở đâu, khi nào Ngài muốn
ta làm thế. Chúa luôn muốn nhiều hơn cho người khác. Trở nên khiêm hạ, là từ bỏ
loại hình công chính cũng như lợi ích của ta và để cho sự công chính của Chúa
được hoạt động ngang qua ta, vì lợi ích của những người có nhu cầu đích-thực.
Ta đang được Chúa “tuyển dụng” để ban bố tình yêu đến với người khác. Để
tình-yêu xảy đến với những người thật sự có nhu cầu tình-yêu.
Chúa vẫn
ủng hộ tinh thần bất vị kỷ, không hám lợi hám danh. Đó là chuyện hiếm thấy, dù
với người tốt lành nhất trong thế gian. Vấn đề là: ta hãy từ bỏ các lợi lộc của
chính ta. Đừng mặc cho nó tầm quan trọng, thiết yếu, nhưng quyết đem lại công
bằng chính trực và bác ái với người khác. Có thể, đây là thuyết lý khó lòng
thực hiện. Cũng là, lý thuyết chỉ biết cho đi, chứ không nhận lĩnh vào với
mình.
Tuy nhiên,
đó là thuyết rất có lý lẽ, như thánh Phaolô từng nói về Chúa rất thực như thư
thánh-nhân gửi tín hữu ở Phillíphê, rằng: “Ngài,
phận là phận của một vị Thiên Chúa, nhưng Ngài đã không nghĩ phải giằng cho
được chức vị đồng hàng cùng Thiên Chúa. Song Ngài đã hủy mình ra hư không, là
lĩnh lấy thân phận tôi đòi, trở thành giống hẳn người ta, đem thân đội lốt
người phàm. Ngài đã hạ mình thấp hèn, trở thành vâng phục cho đến chết, và là
cái chết thập giá.” (Phil 2: 6-8)
Chúa không
trở nên thấp hèn để có được phần thưởng vào đời sau. Ngài trở nên như thế, là
để yêu thương con người, yêu thương ta đến độ chịu mọi yếu kém/thiếu thốn cốt
chứng tỏ tình yêu của Ngài đối với con người đến cùng tột. Và, đó là lý do
khiến cho khiêm hạ theo kiểu của Ngài sẽ không bao giờ chấm dứt, bao lâu Chúa
còn là Chúa, và cho đến khi người nghèo hèn, vẫn có đó, vẫn rất nghèo.
Trong tâm
tình cảm thông tình thương yêu của Chúa, ta lại ngâm lên lời thơ hay, mà rằng:
“Một lần nào, cho tôi lại gặp em,
Rồi thiên thu, sẽ là nhung nhớ.”
(Vũ Thành
An – Một Lần Nào Cho Tôi Lại Gặp Em)
Gặp thế
rồi, em hay tôi cũng sẽ nhung nhớ. Nhớ Chúa. Nhớ Em. Nhớ hết mọi người từng yêu
người, đến muôn đời.
Lm Nguyễn Đức Vinh Sanh – Mai Tá
luợc dịch
No comments:
Post a Comment