Suy Tư Tin Mừng Chúa Nhật Lễ Thánh Gia năm B
28-12-2014
“Làm êm
ấm đôi ngày xuân trống trải”
Tôi lắng đợi! Nhịp lòng tôi đứng lại!
Tôi cần tin! Tôi khao khát được nhầm!
Cho tôi mơ một ảo tưởng thâm trầm,
Và mặc kệ, nếu đó là dối trá!
Tôi lắng đợi! Nhịp lòng tôi đứng lại!
Tôi cần tin! Tôi khao khát được nhầm!
Cho tôi mơ một ảo tưởng thâm trầm,
Và mặc kệ, nếu đó là dối trá!
(dẫn từ thơ Xuân Diệu)
Lc 2: 22-40
Nhà thơ
nay đà biết nói: ông cần tin. Và, ông cũng khao khát được nhầm lẫn, có ảo
tưởng. Rất thâm trầm. Nhầm lẫn – ảo tưởng - thâm trầm, thế mà ông vẫn cần đến
niềm tin. Dám hỏi nhà thơ, ông nay có tin, như tin vào tình yêu của Đức
Chúa. Tin rất nhiều, hơn tình của đôi ta. Rất uyên ương. Không oan trái. Như
trình thuật nay diễn giải.
Trình
thuật hôm nay, diễn giải là diễn nghĩa và giải thích về thánh gia. Gia đình của
Chúa tuy rất thánh nhưng vẫn giống mọi gia đình. Tức, có thăng có trầm. Có lúc
vui buồn, nhiều trầm lắng. Lắm ưu tư. Ưu tư nhất, là khi Mẹ chứng kiến nỗi chết
nhục hình của Con Mình, trên thập giá. Ưu tư không kém, như thánh cả Giu-se âm
thầm suy tư về ý định của Thiên Chúa.
Là thành
viên của Thánh Gia, Mẹ và thánh cả Giuse cũng đã hốt hoảng khi Con của Mẹ “biến
mất” nơi Đền thánh, những 3 ngày. Sau buổi ấy, Con của Mẹ, nay thuộc về gia
đình mới. Gia đình thế giới. Chí ít, của những người quyết noi theo phương cách
Ngài hằng chỉ dẫn. Ngài chỉ dẫn bằng dụ ngôn, truyện kể. Bằng diễn giải, nhủ
khuyên khi Ngài quả quyết: là mẹ và là anh chị, chỉ những người biết lắng nghe
và làm theo ý của Cha. Là, những người trong đó, có cả Mẹ. Bởi, không ai nghe
và giữ Lời Chúa, cho bằng Mẹ.
Trình
thuật hôm nay, đích thực kể về việc dâng tiến Chúa nơi Đền thánh. Là người con
lớn trong gia đình, Đức Giêsu cũng phải thi hành luật lệ của người Do Thái,
tức: dâng tiến chính mình Ngài cho Đền Thờ cho Cha Ngài. Điều này, để biết
rằng: cả cuộc đời Ngài còn là quà tặng từ Thiên Chúa. Rằng, Thiên Chúa là Đức Chúa
của mọi cuộc sống, mọi sinh vật trong cõi đời. Người thiếu niên Giêsu, một khi
thuộc về Thiên Chúa, lẽ đáng cũng phải theo nghi tiết mang tiền vàng, dâng Chúa
Cha, nơi Đền thánh.
Và lần
này, thiếu niên Giêsu lên Đền, lại được gặp các đấng thánh như cụ Simêôn và
Anna đón tiếp vồn vã, thân mật. Và cụ ông Simêôn, tràn đầy Thánh Thần Chúa, giữ
lời hứa ban xưa, nên đã nói:
“Muôn lạy Chúa, giờ đây theo như lời Ngài hứa, xin để tôi tớ Chúa được
ra đi trong an bình. Vì chính mắt con nay được thấy ơn cứu độ Chúa dành sẵn cho
muôn dân: Đây chính là nguồn sáng soi dọi cho dân ngoại. Ngài là vinh quang của
Ít-ra-en con Dân Ngài." (Lc 2: 29-32)
Nhưng sự
thật, thì tất cả đều đã không là ánh sáng. Bởi, người thiếu niên đây sẽ “là
duyên cớ cho nhiều người Ít-ra-en ngã xuống, hay trỗi dậy. Như thế, có
nghĩa: Đức Chúa là cội nguồn của sự sống. Ngài chính là ơn cứu thoát cho muôn
dân. Đồng thời, Ngài lại là cớ vấp phạm cho những người tự khiến mình đui mù,
bằng những cản ngăn con đường Ngài đưa dẫn mọi người đến sự thật. Đến, tình yêu
thương. Như cụ ông Simêôn, từng nói trước.
Với ngôn
sứ Anna cũng thế. Nhìn thiếu niên Giê-su, oai phong dũng mãnh, bà cũng nói về
Ngài thay cho hết mọi người lâu nay từng mong chờ ngày Ngài “giải cứu
Giê-ru-sa-lem”. Có nhà thần học tu đức nọ, từng nói về cách thức thánh Luca
viết sử, như sau:
“Thánh sử Luca, qua sắp xếp bố cục trình thuật Kinh Thánh, để nói lên
rằng: cả nam lẫn nữ, ta đều có thể đứng thẳng người lên và đến gần bên Thiên
Chúa. Là nam hay nữ, ta vẫn ngang đồng hưởng vinh quang và ân sủng của Thiên
Chúa. Bởi cả hai, ta đều được phú ban, cùng một ân huệ. Nhận lãnh cùng một
trọng trách.”
Trong bầu
khí đầy tràn tình thương yêu và niềm hy vọng, thân phụ và thân mẫu Đức Chúa
thời niên thiếu, đã về lại Nadarét với Con của Mẹ. Ở nơi đó, Ngài lớn lên trong
khôn ngoan và tràn đầy ân sủng cùng tình thương yêu của Chúa Cha. Ở nơi
Ngài, nền tảng vững bền cho công việc mai sau, được dựng xây. Điều này, chứng
tỏ cho ta thấy: trải bao năm tháng, Đức Giê-su đã trưởng thành trong cung lòng
đầy tình thương của thân phụ và thân mẫu, dẫu người phàm.
Và những
gì là sự thật về Đức Giê-su, cũng là sự thật cho chúng ta. Nghĩa là, môi trường
sống có gia đình yêu thương trân trọng, vẫn là môi trường quan yếu cho cuộc
sống. Nhiều người có cảm tưởng, là: nhiều nơi trên thế giới, tại các nước được
gọi là “đã phát triển”, đời sống gia đình đang ở vào tình cảnh khốn khó, có vấn
đề. Nhưng ngược lại, những ai thường xuyên tiếp cận với giới trẻ hôm nay, đều
thấy được tình hình của nhiều người trẻ, vẫn tương quan tốt, với gia đình.
Vấn đề
là, các bậc cha mẹ nào kỳ vọng rằng con cái mình, chúng biết kính trọng, có
hiếu đễ, dễ vâng lời cha mẹ, mà lại chẳng cần đòi hỏi gì nhiều về các xử sự của
chúng, cho đúng cách? Trên thực tế, nhiều bậc cha mẹ ngày hôm nay lập ra các
tiêu chuẩn gấp đôi, hy vọng rằng ít ra con cái mình cần thực thi chỉ một thôi,
cũng mãn nguyện.
Thế
nhưng, thực tế cuộc sống hôm nay, đòi hỏi nhiều nơi cha mẹ biết kềm chế rất
nhiều, mới mong tạo gương mẫu cho các con. Kềm chế cãi vã, và tranh luận. Kềm
chế, trong việc bỏ quá nhiều thì giờ để làm ăn thay vì gần gũi với con cái. Đôi
khi, còn phải biết hy sinh thì giờ và tiền bạc, cố lắng nghe lập trường và ý
kiến của con mình.
Một số
người cha trong gia đình, còn có kinh nghiệm thương đau, như một ông bố vẫn
muốn giáo dục con trai mình, cho nên người. Nhưng hễ ông bước vào phòng để nói
chuyện với con, thì con ông lại bỏ đi chỗ khác, để khỏi nghe. Đến độ, bạn bè
khuyên ông: hãy tìm cách cảm thông với ước muốn của con mình, hơn là bắt con
mình làm theo ý muốn của riêng ông.
Ông bố cứ
bảo: “Tôi cảm thông với tính tình của con tôi, lắm đấy chứ. Nhưng vấn đề ở đây,
là: phận làm con, là phải biết tôn kính cha mẹ, biết trân trọng những gì chúng
tôi làm cho chúng.” Bạn bè đành đề nghị một phương án khác:
“Nếu con ông không cởi
mở/dễ bảo, thì hãy cứ cho đi là ông chưa cảm thông với con cái và có lẽ chưa
bao giờ ông biết cảm thông, và cũng chưa từng muốn thử, và dự định sẽ thử. Nếu
thế, hãy tìm cách, một lần nữa, biết cảm thông với chúng.” Nghe điều đó, người
cha nọ, đã làm thử. Ông chịu khó lắng nghe con mình, một cách vô điều kiện. Thế
rồi, cả hai cha con đã học hỏi lẫn nhau. Học nhiều bài học, hơn trước”.
Cuối cùng
thì, cấu trúc gia đình của tín hữu Đức Kitô phải được thiết lập theo ánh sáng
Tin Mừng, như một thị kiến của cuộc sống. Thế giới hôm nay, có quá nhiều áp lực
từ xã hội. Đôi khi, ta cũng quá đeo bám vào truyền thống cứng ngắc, của người
xưa. Có lẽ, cả Hội thánh nói chung, chứ không là từng gia đình riêng lẻ, cũng
nên giải quyết vấn đề thông cảm không chỉ giữa các thế hệ thành viên trong gia
đình mà thôi; mà là, cho toàn thể xã hội nữa.
Chẳng cần
phải tranh cãi, phẩm chất của bất cứ xã hội nào cũng tuỳ thuộc vào chất lượng
của cuộc sống gia đình. Xã hội hiện hữu vì gia đình. Gia đình cũng hiện hữu vì
và cho xã hội. Trừ phi tương quan của hai phần này liên đới phụ thuộc vào nhau
đều được biết đến, còn không thì thị kiến của Vương quốc Nước Trời, sẽ lại trở
nên ngang trái, đối nghịch.
Cảm
nghiệm điều đó, ta quyết duy trì niềm tin yêu, hăng say mà vui hát; hát rằng:
“Cùng đi
lay Trường Sơn
Cùng đi
xoay Hoành Sơn
Cùng đi
biến rừng hoang ra lúa thơm
Vượt khơi
ra đảo xa,
Lướt ngàn
nước sang nhà
Ta đắp
bồi cho Mẹ Cha.” (Nguyễn Đức Quang – Về Với Mẹ Cha)
Cùng đi,
đi để về với Mẹ, với Cha. Với gia đình, có Chúa Cha. Cũng vẫn là, lý tưởng của
mọi người con. Con trong gia đình. Con Chúa. Con của Mẹ Hiền, có thánh gia.
Chẳng cần “trông đợi”, chẳng mơ về “những ảo tưởng thâm trầm”, của cuộc sống.
Lm Frank
Doyle sj
Mai Tá
diễn dịch
No comments:
Post a Comment