Suy
Tư Tin Mừng tuần thứ nhất Mùa Vọng năm C 29/11/2015
Tin Mừng (Lc 21:
25-28, 34-36)
Hôm ấy, Đức Giêsu nói với các môn đệ rằng:
“Sẽ có
những điềm lạ trên mặt trời, mặt trăng và các vì sao. Dưới đất, muôn dân sẽ lo
lắng hoang mang trước cảnh biển gào sóng thét. Người ta sợ đến hồn xiêu phách
lạc, chờ những gì sắp giáng xuống địa cầu, vì các quyền lực trên trời sẽ bị lay
chuyển. Bấy giờ thiên hạ sẽ thấy Con Người đầy quyền năng và vinh quang ngự
trong đám mây mà đến. Khi những biến cố ấy bắt đầu xảy ra, anh em hãy đứng
thẳng và ngẩng đầu lên, vì anh em sắp được cứu chuộc."
"Vậy anh em phải đề phòng, chớ để lòng
mình ra nặng nề vì chè chén say sưa, lo lắng sự đời, kẻo Ngày ấy như một chiếc
lưới bất thần chụp xuống đầu anh em, vì Ngày ấy sẽ ập xuống trên mọi dân cư
khắp mặt đất. Vậy anh em hãy tỉnh thức và cầu nguyện luôn, hầu đủ sức thoát
khỏi mọi điều sắp xảy đến và đứng vững trước mặt Con Người."
Ban ngày,
Đức Giêsu giảng dạy trong Đền Thờ; nhưng đến tối, Người đi ra và qua đêm tại
núi gọi là núi Ôliu. Sáng sớm, toàn dân đến với Người trong Đền Thờ để nghe
Người giảng dạy.
“Mây về
hằng hà sa số lệ”
Là nguồn ly-biệt giữa cô-đơ.
Sao không tô-điểm nên sương khó,
Trong cõi lòng tôi buổi chập-chờn.”
(Dẫn từ
thơ Hàn Mặc Tử)
Thời hôm
nay, lại cũng có những buổi chập-chờn, ra như thế.
Cuối năm
1999, dân chúng khắp nơi chừng như vẫn hối hả, ưu tư khi thế giới đang từ từ
bước dần vào những ngày đầu của thiên niên kỷ mới. Có người dựa vào Phúc âm, để
quyết đoán rằng: ngày thế tận đã gần kề. Và, Đức Kitô nhất định sẽ quang lâm
giáng thế một lần nữa, vào ngày sinh thứ 2000 của Ngài.
Những ai
quả quyết chuyện này, xem ra đã liên tưởng đến câu ngạn ngữ mà các cụ ngày xưa
vẫn dặn dò: hãy luôn đặt mình vào tình huống xấu nhất, để rồi từ đó mình mới tự
tìm cách thoát ra, mà đi vào chốn lạc quan, đầy ân huệ.
Thật ra,
Đạo Chúa đã bước vào chốn lạc quan niên lịch từ thế kỷ thứ tư, sau công nguyên.
Đúng hơn, đấy là năm 526 tại La Mã, tu sĩ uyên bác tên là Dionysius Exiguus đã
dày công nghiên cứu các niên biểu ghi rõ ngày Đức Giêsu sinh ra, tử nạn và sống
lại để biên soạn làm niên lịch cho Hội thánh.
Nhiều năm
sau, ông đã định ngày cho các nghi lễ phụng vụ để rồi đúc kết thành một bộ gọi
là lịch Hội thánh. Với các dụng cụ sơ sài tự kiếm, một thày dòng chuyên tu như
thày Dionysius làm được niên lịch Hội thánh như thế, cũng là chuyện phi thường,
hiếm thấy.
Tuy nhiên,
nếu căn cứ vào các nguồn sử liệu bên ngoài và nhất là vào Tân Ước, khi kể về
các vị cầm quyền Do Thái và La Mã ở Palestine, thì dứt khoát là lịch của
Dionysius đã đi trễ, những 4 năm.
Đến năm
1582, Giáo hội biết rõ những sơ hở này, đã định sửa đổi. Tuy nhiên nếu sửa, thế
giới sẽ phải bỏ phí đi, mất 4 năm. Chung cuộc, đã có quyết định là ta cứ để
vậy. Như thế, tính đúng thực tại, phải thừa nhận rằng ngày Đức Giêsu quang lâm,
lẽ đáng phải là năm 1996, chứ không phải 2000, như một số dân con nhà Đạo khẳng
định.
Thêm một
thực tế khác nữa, là: mỗi khi bắt đầu kỷ nguyên mới, tín hữu Đạo Chúa lại được
nghe kể về điềm thiêng dấu lạ trên mặt trời, mặt trăng cùng các ngôi sao. Rồi
đến, thiên tai hạn hán mất mùa, động đất sóng thần, cứ liên tục xảy đến. Và,
người dân ngoan hiền quận huyện sẽ cho rằng: ngày Chúa tái lâm đã gần kề. Tuy
nhiên, rõ ràng là ta vẫn chờ. Và, vẫn cứ chờ.
Nếu ai
muốn xác minh về điềm báo khốc liệt như thế, có lẽ nên nhớ lại lời dặn: “Các
con chẳng thể biết được thời gian và nơi chốn khi Con Người đến trong vinh
quang.” Chính vì lời dặn dò này, mà cộng đoàn thánh Luca nghĩ rằng Đức Kitô sẽ
nhanh chóng quang lâm, trong tương lai rất gần. Ngài sẽ đến lại trong huy
hoàng, lộng lẫy.
Thời gian
vẫn cứ trôi qua. Điềm báo, dấu hiệu vẫn cứ xảy đến. Và, cộng đoàn tiên khởi lúc
đó mới vỡ lẽ rằng: ngày Đức Chúa quang lâm không mang mốc chặng thời gian và
không gian gì rõ ràng cả.
Thực tế
cho thấy: thời gian và không gian luôn thuộc về Ngài. Hy vọng đợi chờ từ nơi
tín hữu thời ban sơ đã phản ảnh tình huống bách hại, và những chịu đựng khổ
đau. Các tín hữu Đạo Chúa nay đà hiểu rõ: chẳng thể tuyên xưng lòng tin vào Đức
Kitô một khi hành vi, cuộc sống của mình không phản ảnh được sự sống Nước Trời,
Ngài hằng nói đến. Đó là mấu chốt của niềm tin. Đó mới là mốc chặng của Tin
Mừng mặc khải.
Nói rõ
hơn, nếu tín hữu Đạo Chúa sống và thực hiện điều Đức Kitô truyền dạy nơi Tin Mừng,
bằng và qua cuộc sống thường nhật, thì chắc chắn thế giới này cần phải đổi
thay. Thế giới này sẽ có thay đổi. Thay đổi rất nhiều. Thay đổi theo chiều
hướng tốt đẹp. Và khi đó, Đức Kitô mới quang lâm trong huy hoàng lộng lẫy, như
mọi người chờ mong.
Cho đến
nay, chưa nắm rõ được ngày giờ thế giới nhân trần đã đi vào giai đoạn tận tuyệt
chưa. Nhưng ở đây, vào những giây phút đầu của niên lịch Hội thánh, ta biết rõ
được hai điều: Đức Chúa sẽ trở lại bất cứ lúc nào khi ta thực hiện được tình
yêu thương - tha thứ. Khi ta biết san sẻ tài sản ta có. Và, biết xót xa, độ
lượng. Biết hy sinh cho những người có nhu cầu hơn ta.
Thứ đến,
vào ngày quang lâm Ngài đến lại, có thể sẽ không có hiện tượng mặt trời mặt
trăng quay cuồng, nhảy múa. Và có thể, cũng chẳng thấy hiện tượng thủy triều
dâng sóng ngút ngàn, đâu. Và cuộc đời ta vẫn cứ phẳng lặng. Vẫn trĩu nặng tình
thương yêu, như trước.
Thực tế
Nước Trời quang lâm đang diễn tiến. Quang lâm chính là lúc tình yêu dũng cảm
của bậc cha mẹ đối xử với con. Quang lâm là, lòng thương yêu triển nở của vợ
hoặc chồng đang diễn tiến với người phối ngẫu yếu đau. Quang lâm còn là, lòng
cảm thương yêu giúp đỡ của thế giới đã phát triển đang đùm bọc các quốc gia
nghèo, thuộc thế giới thứ ba.
Đại để là,
mỗi khi ta có được những tình thương cao cả như thế, thì Vương quốc Nước Trời
đã nguy nga, tráng lệ đủ để chứng minh rằng những điều Đức Giêsu loan báo về
việc Ngài quang lâm, vẫn đến với chúng ta mỗi ngày, mỗi giờ. Ở mọi nơi, vào mọi lúc. Trong Vương Quốc Nước
Trời Hội thánh.
Cầu mong sao Tiệc thánh ngày đầu niên lịch phụng vụ, đem cho ta ý nghĩa và vị ngọt của Vương quốc
Nước Trời đã và đang hiện diện, sẽ còn đến với ta luôn
mãi. Cầu và mong sao tinh thần mùa Vọng luôn gìn giữ chúng ta trong tư thế đợi chờ Tình Yêu Chúa
Cha sẽ đến lại.
Và, Tình yêu Cha đem đến cho ta lòng quả cảm để tiếp tục sống cuộc sống hiện tại. Cuộc sống nhiễu nhương, nhiều bất ổn. Nơi đó, có sự quay cuồng múa nhảy của
mặt trời mặt trăng. Có, sóng dữ gầm thét. Một
cuộc sống mang nặng những ưu tư triền miên, muộn
phiền. Nhưng, không quên đợi chờ. Một đợi chờ rất tốt, rất đẹp.
Cũng trong cùng một tâm-tình như thế, ta sẽ lại ngâm nga câu thơ còn bỏ
dở, rằng:
“Mây về hằng hà sa số lệ,
Là nguồn ly-biệt giữa cô-đơn.
Sao không tô-điểm nên sương khói,
Trong cõi lòng tôi buổi
chập-chờn.
(Hàn Mặc Tử - Cuối Thu)
Cõi lòng tôi, lòng anh có chập-chờn buổi sương khói đi nữa, thì nguồn
ly-biệt, cô-đơn, muộn phiền cũng chẳng thể nào khiến anh, khiến tôi mất đi niềm
hy-vọng đợi chờ Đức-Chúa-Tình-Yêu sẽ lại đến. Ngài sẽ đến, để sưởi ấm tấm lòng
đơn côi, nặng chĩu những u-buồn trong đời người.
Lm Richard Leonard sj biên soạn
Mai Tá lược
dịch
No comments:
Post a Comment