Suy
tư Tin Mừng Chúa Nhật 19 thường niên năm C 11/8/2019
Lc 12: 32- 48
"Hỡi
đoàn chiên nhỏ bé, đừng sợ, vì Cha anh em đã vui lòng ban Nước của Người cho
anh em.
"Hãy bán tài sản của mình đi mà bố thí. Hãy
sắm lấy những túi tiền không hề cũ rách, một kho tàng không thể hao hụt ở trên
trời, nơi kẻ trộm không bén mảng, mối mọt không đục phá. Vì kho tàng của anh em
ở đâu, thì lòng anh em ở đó.
"Anh em hãy thắt lưng cho gọn, thắp đèn cho
sẵn. Hãy làm như những người đợi chủ đi ăn cưới về, để khi chủ vừa về tới và gõ
cửa, là mở ngay. Khi chủ về mà thấy những đầy tớ ấy đang tỉnh thức, thì thật là
phúc cho họ. Thầy bảo thật anh em: chủ sẽ thắt lưng, đưa họ vào bàn ăn, và đến
bên từng người mà phục vụ. Nếu canh hai hoặc canh ba ông chủ mới về, mà còn
thấy họ tỉnh thức như vậy, thì thật là phúc cho họ. Anh em hãy biết điều này:
nếu chủ nhà biết giờ nào kẻ trộm đến, hẳn ông đã không để nó khoét vách nhà
mình đâu. Anh em cũng vậy, hãy sẵn sàng, vì chính giờ phút anh em không ngờ,
thì Con Người sẽ đến."
Bấy
giờ ông Phêrô hỏi: "Lạy Chúa, Chúa nói dụ ngôn này cho chúng con hay cho
tất cả mọi người? Chúa đáp: "Vậy thì ai là người quản gia trung tín, khôn
ngoan, mà ông chủ sẽ đặt lên coi sóc kẻ ăn người ở, để cấp phát phần thóc gạo
đúng giờ đúng lúc? Khi chủ về mà thấy đầy tớ ấy đang làm như vậy, thì thật là
phúc cho anh ta. Thầy bảo thật anh em, ông sẽ đặt anh ta lên coi sóc tất cả tài
sản của mình. Nhưng nếu người đầy tớ ấy nghĩ bụng: "Chủ ta còn lâu mới
về", và bắt đầu đánh đập tôi trai tớ gái và chè chén say sưa, chủ của tên
đầy tớ ấy sẽ đến vào ngày hắn không ngờ, vào giờ hắn không biết, và ông sẽ loại
hắn ra, bắt phải chung số phận với những tên thất tín.
"Đầy
tớ nào đã biết ý chủ mà không chuẩn bị sẵn sàng, hoặc không làm theo ý chủ, thì
sẽ bị đòn nhiều. Còn kẻ không biết ý chủ mà làm những chuyện đáng phạt, thì sẽ
bị đòn ít. Hễ ai đã được cho nhiều thì sẽ bị đòi nhiều, và ai được giao phó
nhiều thì sẽ bị đòi hỏi nhiều hơn.”
Cảnh xưa anh về, tình tự sao vẫn thế. Tình tự em
đi, nay có thánh Hội cùng đi cùng đến, chốn thiên đường. Trình thuật thánh Luca
nay cũng diễn tả thiên đường có cửa hẹp rất khó vào. Khó, thì có khó nhưng sao
người vẫn cứ hỏi: thiên đường là chốn hạnh ngộ đầy chúc phúc, sao vẫn còn những
người khóc lóc/nghiến răng, nhiều đến thế?
Trải qua giòng đời lịch sử, người người nay cho thấy
các đáp trả khác biệt cho vấn nạn này. Thánh Augustinô, đấng bậc hiển-thánh là
thế, vẫn bi quan cho rằng: người được cứu-độ cũng hiếm quí. Theo thánh-nhân, thí
quí và hiếm là bởi nhân loại xưa nay vốn dĩ được coi như tập đoàn chúng-sinh bị
án phạt đời đời; nên, phải biến-cải để sống đạo cho tốt hơn.
Thánh nhân còn quan niệm: không có ơn Chúa, mọi người
sẽ ngập-ngụa trong lỗi tội. Truyền thống Đạo, lúc sau này còn gay gắt hơn, những
bảo rằng: nhiều người sẽ bị Chúa phạt đến muôn đời do mình phạm lỗi. Các đấng
thuyết giảng thần-học cổ-điển, được chia làm hai bậc: một, gồm các “ngôn-sứ-địa-ngục”
chuyên đặt nặng việc Chúa nổi giận với dân con mọi người. Hai, là những vị vẫn
tin rằng Chúa sẽ thứ tha hết mọi sự.
Thần-học-gia loại đầu, có khuynh hướng ngả về ảnh-hình
sai lầm về một Đức Chúa, lẫn con người. Nhóm sau, nhận thức vẫn chưa đủ về
trách nhiệm của con người khi đáp lại lời Chúa mời gọi hãy sống yêu thương giùm
giúp, đó mới là thiên đường. Trình thuật, nay diễn bày về thiên đường và ơn cứu
rỗi như bữa tiệc mặn, có thức ăn phục-vụ mọi thực khách, có sự hiện-diện của Đức
Chúa. Ơn cứu độ, là ảnh-hình về tiệc mặn vui-tươi có Chúa, có dân con mọi người
tốt/xấu đến dự.
Giáo huấn Hội thánh lâu nay gồm tóm những ba điểm:
điểm đầu, Chúa kết-thân làm hoà và cứu-độ hết muôn người. Ngài làm thế, ngang
qua Hội thánh từ trước đến nay, nhưng ta không thể thẩm-định đường lối cụ-thể,
Chúa thực-hiện.
Trong khi đó, mọi người phải có trách nhiệm về cuộc sống hiện tại
và tương lai của mình. Dù, trên thực tế cũng có người kình chống hoặc xa rời
Chúa, nhưng các vị vẫn tôn-trọng trách-nhiệm của người khác; vẫn muốn người
khác ngồi cùng hàng hoặc đồng vị với mình. Điểm cuối ở đây, là: không ai được
phép xét đoán người khác. Chỉ mình Chúa mới thông hiểu mọi người, nên chỉ có Ngài
mới có thể phán quyết về mỗi người và mọi người. Tuy nhiên, Chúa vẫn dành chỗ
cho con người để họ có hy vọng và Ngài còn tặng ban ơn lành để con người có dịp
mà cải-hối.
Thiên đường cứu độ, là yến tiệc Chúa mời mọi người
đến dự. Cứu-độ, là ân-huệ ban cho mọi người đến dự tiệc cùng Chúa, suốt mọi thời.
Mọi người sẽ đến dự tiệc Chúa mời, dù ở gần hoặc xa, dù có là dân con từ tám hướng
bốn phương, nay đà đến. Chủ-nhà-là-Thiên-Chúa, có dùng lời lẽ cứng-cỏi với người
dự, như:
“Ta không biết các ngươi là ai, từ đâu đến!”
cũng để bảo: người
đó không là “người” thật, mà chỉ là thể-loại tưởng-tượng do tác giả trình-thuật
đưa ra một luận-cứ để ta suy nghĩ về tình huống “tìm đến Chúa.” Tìm đến Chúa,
phải chăng họ chỉ đến bằng mặt, chứ không bằng lòng. Nói cách khác, họ có đến
thật đấy, nhưng tâm can họ vẫn ở đâu đó, rất vắng xa, cách biệt.
Thế nên, đôi khi ta cũng hãy tự kiểm để biết xem từ
phần sâu lắng của tâm can, ta có thật lòng muốn gần Chúa không? Và, điều gì
thúc giục ta tìm đến Chúa? Có khác biệt gì chăng giữa lòng muốn “tìm đến Chúa”
theo kiểu ngoài mặt và thật lòng không muốn đến?
Đáp lại vấn-nạn trên, thánh-sử nay ghi rõ tâm trạng
những người lâu nay xa rời Chúa. Họ là những người từng phạm lỗi bất công. Bất
công, không ở cung cách đối xử với Chúa, mà với chòm xóm, nghèo hèn hoặc những
người thuộc giai cấp ở dưới thấp. Hoặc, họ có đến dự tiệc thật đấy, nhưng trong
lòng chỉ muốn vui chơi hoặc thưởng thức các món
ngon mà chẳng làm bất cứ thứ gì, từ: việc sắp
bàn, phục vụ mọi người ăn cho no đủ. Làm thế, chủ-nhà-là-Thiên-Chúa sẽ nói với
người gõ cửa: “Thật tình, tôi chẳng biết quí vị là ai, đến từ nơi nào…” hoặc:
“Quí vị không phải là khách do tôi mời!”
Cũng nên suy về lập trường ở trình thuật, bảo rằng:
mọi người đều có đủ thức ăn đến mãn đời, nếu biết sẻ san cho người khác; chí
ít, là những kẻ có nhu cầu nhiều hơn ta. Nghĩ như thế, mới đúng là quyết-định đến
với Chúa, cách thật tình. Có thể, người đến dự
tiệc đã từ phương Đông phương đoài nào đó đến không ai biết. Nhưng, khi đã đến,
là họ quyết phục vụ cho người khác ăn. Đến, với tâm-trạng như thế, tức: đã biết
chào đón/hoan nghênh hết mọi người, không trừ ai. Thực tế đời người, đôi lúc ta
lại nói nhiều về những việc từ thiện ở đời, nhưng thực ra, ta chẳng lý gì đến
tình bác ái/từ thiện rộng lớn hơn.
Trình thuật, nay thánh Luca còn ám-chỉ điều mà ta
coi đó như một hành trình. Hành trình từ Galilê đến Giêrusalem cũng khá dài.
Và, thánh-sử còn tạo dịp để Chúa ban huấn-từ về hành-trình dự tiệc, còn diễn tiến.
Bằng vào hành trình dự tiệc, Chúa lại ban nhiều quà cáp đến với ta. Quà thiên
đường được gần Chúa, để ta tiếp tục hành-trình vào cõi chết và Sống lại. Khi
đó, “quà tặng” Chúa ban, sẽ lớn dần và gần ta hơn đến độ ta không còn gạn hỏi,
nghi ngờ hoặc ngần ngại về tính lâu dài của nó nữa. Sự sống, nay đã mở cửa mộ
phần để ta bật dậy, hầu sống trở lại thật kiên trì, vững chắc.
Từ ngàn xưa, thần-học nói khá nhiều về những tiêu-cực
của sự sống và diễn giải nhiều về khía cạnh tích-cực của nó, bằng những hù doạ,
bi quan. Thế nên, dân con trong Đạo mới hãi sợ một Đức Chúa có “cơn giận lành”,
nhiều phẫn nộ, cứ muốn đưa hối-nhân vào chốn lửa bỏng hoả ngục; rồi, cải-biến
thiên-đường thành chốn ngoại lệ rất khó đến. Ngày nay, ta cũng nên quay về với
đặc trưng tích-cực hiền-lành của Chúa. Bởi, dù các nhà thần-học có nhấn mạnh
nhiều đến khía-cạnh tiêu cực của sống Đạo, thì đó cũng chỉ là phương-pháp hùng-biện hầu giúp người
nghe cảnh giác màlàm tốt cho mọi người; chí ít, là người nghèo khó, khốn đốn, tủi
nhục.
Có làm thế, mới tạo thiên-đường phúc-hạnh cho mọi
người; và, vinh thăng phẩm-cách con người được.
Đồng thời, sẽ khích-lệ mọi người về cuộc sống tương lai đúng như ơn gọi là vinh
thăng chính mình. Vinh thăng phúc lợi cho người mình. Vinh thăng chính mình để mình không như những
người chỉ nhận chìm kẻ khác vào chốn tối tăm đầy khóc lóc và nghiến răng; hầu vui
hưởng một mình chốn thiên cung phúc-hạnh. Trái lại, biết đỡ nâng kẻ khốn khó vì
bất công, chèn ép, bức bách.
Cuối cùng, ý của tác giả trình-thuật nay viết ở
chương/đoạn khác, là: hãy đến với kẻ nghèo làm chút gì đó cho họ. Làm thế, mới
có nghĩa: mở lòng mình ra với Chúa, như Chúa từng mở đường cho ta, dù ngang qua
con đường nhiều gai góc, khó thể hiện. Có như thế, mới là phấn đấu, khắc kỷ và
đáng làm.
Trong cảm nghiệm điều lành thánh Chúa khuyến khích,
hãy ngâm lên lời thơ ý nhị, rằng:
“Dành riêng em đấy, khi tình tự
Ta sẽ đi về, những cảnh xưa.”
(Đinh Hùng– Tình Tự Dưới Hoa)
Cảnh xưa bây giờ, là thế. Cũng như thể, chốn thiên
đường phúc-hạnh có anh, có em, có tất cả mọi người chung vui trong Nước Trời. Ở
đây. Bây giờ.
Lm Kevin O’Shea, CSsR biên
soạn
Mai
Tá lược dịch
No comments:
Post a Comment