Lc 23: 35-43
Dân chúng đứng nhìn, còn các thủ
lãnh thì buông lời cười nhạo: "Hắn
đã cứu người khác, thì cứu lấy mình đi, nếu thật hắn là Đấng Kitô của Thiên
Chúa, là người được tuyển chọn!" Lính tráng cũng chế giễu Người. Chúng
lại gần, đưa giấm cho Người uống và nói: "Nếu
ông là vua dân Do-thái thì cứu lấy mình đi!" Phía trên đầu Người, có
bản án viết: "Đây là vua người
Do-thái."
Một trong hai tên gian phi bị
treo trên thập giá cũng nhục mạ Người: "Ông không phải là Đấng Kitô sao?
Hãy tự cứu mình đi, và cứu cả chúng tôi với!" Nhưng tên kia mắng nó:
"Mày đang chịu chung một hình phạt,
vậy mà cả Thiên Chúa, mày cũng không biết sợ! Chúng ta chịu như thế này là đích
đáng, vì xứng với việc đã làm. Chứ ông này đâu có làm điều gì trái!"
Rồi anh ta thưa với Đức Giêsu: "Ông
Giêsu ơi, khi ông vào Nước của ông, xin nhớ đến tôi!" Và Người nói với
anh ta: "Tôi bảo thật anh, hôm nay,
anh sẽ được ở với tôi trên Thiên Đàng."
Tình-thuật thánh Luca ghi hôm nay vẫn chứa đầy biểu-tượng xuất tự Hy Lạp
và La Mã, trong đó có hành-trình một huyền-thoại kiểu Odyssey mà dưới tầm nhìn
của thánh-sử, đó lại là lối sống rất mới ở đô-thị người Hy Lạp dựng nên. Với
thánh-nhân, tất cả đều về với và xuất tự thành-đô. Đạo Chúa cũng mở rộng qua
các thành-phố của người Ê-Giê. Và, khi những người có cùng một văn-hoá như thế,
họ thiết lập bất cứ thành phố nào, cũng đều ăn mừng thành-tựu bằng lễ-hội có ăn
có uống rất linh đình.
Bởi thế nên, thật cũng dễ để thấy được những song song/song hành mà
thánh Luca đã ăn sâu trong đầu ông. Bởi, thánh-sử cứ muốn tỏ cho tín-hữu nào
đọc Tin Mừng đều sẽ thấy biểu-trưng/biểu-tượng có từ nền văn-hoá Do-thái như
lai-lịch để chuyển qua đặc-trưng chính của văn-hoá Hy-Lạp ngay nơi đó.
Thánh-nhân sử-dụng các huyền-thoại được Đạo Chúa rút tự xuất-xứ hoặc đặt vào
thế-giới huyền-nhiệm khác mà vẫn ở lại hoặc quen thuộc trong đời người dân. Và
thánh-nhân cũng đã thành-công trong việc này.
Theo các nhà chú giải, thì thánh Luca ghi chép cuộc khổ nạn của Chúa vào
thời gian viết sau các tác-giả Tin Mừng khác như thánh Máccô và Mátthêu.
Thánh-sử Luca, không mấy thích thú làm người đầu tiên ghi chép trình thuật
truyện kể giống như thế, do bởi thánh-nhân thường sử-dụng các yếu-tố nằm sẵn
trong đầu tín-hữu thời tiên-khởi, rồi mới đưa vào Tin Mừng của mình thêm vào đó
luồng sáng mới soi dọi mọi sự. Ngay như cuộc thống-khổ và cái chết của Chúa,
thánh Luca cũng ít thích đặt nặng vấn đề như ưu-tư của ta ngày hôm nay.
Cả, việc Chúa Phục Sinh quang vinh xem ra cũng không là trọng-tâm ham
thích của thánh Luca. Trọng-tâm ý-thức mà thánh-nhân đặt vào trình-thuật, là
việc ăn uống chính Thân Mình Chúa mà ta vẫn gọi là Tiệc Tạ Từ, hôm đó. Tiệc
đích-thực, được thánh-nhân ghi chú là Tiệc Thánh Thể kéo dài mãi trong đời
người. Chính đó là Tiệc Tạ Ơn kéo dài cho tất cả mọi người mà ta từng thấy và
sẽ còn thấy.
Tiệc Tạ Từ hôm ấy, có lúc đã bị đứt đoạn, khi Giuđa Iscariốt rời
hiện-trường ra đi bội-phản Thày mình. Tuy nhiên, Tiệc Tạ Ơn hôm ấy, không đạt
đến kết đoạn như dự trù. Bởi, Đức Giêsu đã bị bắt giữ quá nhanh như địch-thù,
rồi Ngài đã bị dẫn đi và treo trên khổ giá. Và, Phục Sinh cũng hiện đến quá
nhanh chóng, đến không ngờ. Việc ban đầu, được Chúa Phục Sinh làm trước nhất
trên đoạn đường đi Emmaus, là sự kiện duy nhất ở trình-thuật thánh Luca ghi,
là: Ngài ngồi vào bàn với môn đệ để, một lần nữa, lại ăn và uống, cũng như tạ
ơn cách nhanh chóng, rất đứt đoạn.
Các môn-đệ nhận ra Thày mình qua việc Thày bẻ bánh có ăn/có uống trong
bữa tối được tái-lập, sau ngày Ngài chết đi và Sống Lại. Thế nhưng, thánh Luca
không kết thúc bằng chủ-đề ăn uống rất như thế mà sau thời gian ngắn, với các
cuộc hiện ra với đồ đệ, Đức Giêsu Phục Sinh lại được thăng-hoa ra khỏi thế-trần
này, để về chốn thiên-cung trong trạng-thái có Chúa Cha và Thánh Thần. Việc này
dẫn đến cũng một dứt đoạn khác, dài hơn trong khi các bữa ăn uống Phục Sinh còn
tiếp tục, rất không lâu. Bởi, mười ngày sau, Thánh Thần Chúa đến với các thánh
tông đồ cũng từ và ngang qua Đức Giêsu, Đấng đã ra đi về chốn vinh thăng, hằng
sống.
Nơi Thánh Thần Chúa, các thánh đến với nhau cùng mừng kính bằng buổi
tiệc có ăn có uống vào bữa tối nhưng đã trỗi dậy qua giai đoạn mới. Nơi sách
Công Vụ, ta có câu truyện về thánh Phêrô đã dùng bữa với người Do thái và cả
người không phải là Do thái như Cornêliô.
Ta cũng lại có truyện kể về thánh Phaolô, nhân vật chính trong Đạo với cộng
đoàn của thánh-nhân tại các thành phố ở Hy Lạp. Nhưng không một ai, kể cả những
vị kế-nhiệm cũng như chúng dân hỗ trợ, chẳng bao giờ thật sự kết thúc các bữa
có ăn uống cả. Rồi, lại xảy đến các cuộc bách-hại đôi lúc đưa các thánh đi thật
xa, ra khỏi cộng-đoàn mừng kính cũng có tiệc ăn uống thường xảy đến sự-kiện tử
vì đạo, để rồi các vị bị bỏ rơi ở cộng-đoàn; và rồi cứ thế tiếp tục sử-liệu về
Đức Giêsu cũng như sử hạnh về các Kitô-hữu cũng chỉ là các giai-đoạn của truyện
kể về các bữa tiệc đứt khúc để cộng đoàn dân Chúa bẻ bánh tạ ơn chung vui với
Chúa suốt chặng đường dài lịch-sử thánh.
Nhưng hỏi rằng, những chuyện như thế có đi đến kết thúc hay không? Thánh
Luca cũng không rõ về chuyện đó. Thời sau này, ta lại có nhà cổ-sinh-vật-học
người Pháp là Teilhard de Chardin
trong một lần ở ngoài hiện trường nước Mông Cổ, ông cũng đã mơ về một “Thánh Lễ
Toàn Cầu”. Ông dâng lên Chúa toàn bộ vũ-trụ, chứ không chỉ mỗi dấu chỉ về bánh
và rượu mà là vạn vật có hình-thù và tiến-hoá nơi tầm kích vĩ mô của nó và cả
nơi tính-chất thường xuyên không hoàn-tất mà lại không gián đoạn.
Học-giả Teilhard de Chardin
xem như đã nhìn thấy nơi vũ trụ, một luồng hào quang rất thần thánh. Ông hiểu
đó như việc kéo dài một Nhập Thể. Ông coi đó như loại hình lớn rộng về sự
hoá-thể biến bánh rượu thành thân mình Chúa. Thánh lễ trong vũ-trụ là sự nới
rộng, đầy đặn của “Thánh lễ trên bàn thờ”.
Cùng chung lại, đó là Tiệc Thánh Thể, cũng ra như thể ông nắm trong tay
mình niềm khát-vọng của toàn thế giới với niềm vui to lớn đầy cảm kích để thế
giới được gặp gỡ Thiên Chúa là Đấng vĩ đại luôn tặng ban mọi sự mà chỉ mỗi Ngài
mới có khả-năng làm thế. Ông nhìn thấy thân mình của Đức Kitô nơi thân hình của
vũ trụ; ông thấy Máu Đức Kitô nơi cơm bánh của toàn thế giới; và ông thấy Đức
Giêsu Phục Sinh đang tiến về phía trước có vũ trụ vạn vật.
Phải chăng thánh Phaolô lại đã không nói như thế trong thư Rôma đoạn 8:
“Muôn loài thọ tạo những ngong ngóng đợi chờ ngày Thiên Chúa mặc khải
vinh quang của con cái Người. Quả thế, muôn loài đã lâm vào cảnh hư ảo, không
phải vì chúng muốn, nhưng là vì Thiên Chúa bắt chịu vậy; tuy nhiên, vẫn còn
niềm trông cậy là có ngày cũng sẽ được giải thoát, không phải lệ thuộc vào cảnh
hư nát, mà được cùng với con cái Thiên Chúa chung hưởng tự do và vinh quang.
Thật vậy, chúng ta biết rằng: cho đến bây giờ, muôn loài thọ tạo cùng rên siết
và quằn quại như sắp sinh nở. Không phải muôn loài mà thôi, cả chúng ta cũng
rên siết trong lòng: chúng ta đã lãnh nhận Thần Khí như ân huệ mở đầu, nhưng
còn trông đợi Thiên Chúa ban cho trọn quyền làm con, nghĩa là cứu chuộc thân
xác chúng ta nữa.” (Rm 8: 19-23)
Với Teilhard de Chardin, thì
Đức Giêsu còn hơn nhân vật trong kịch-bản viết như thế. Ngài là sự tập trung và
là trọng-tâm của tất cả mọi sự như thế. Trong ngày dài lịch-sử, Ngài sống ở
trần-thế cũng đã diễn ra rất nhiều điều qua cung cách Đức Kitô-Vũ Trụ. Ngài là
Đấng Ômêga rất Kitô của mọi sự. Triết-gia Teilhard
de Chardin hiểu tính phức hợp ở đây chính là dấu hiệu đặc-trưng của
tầm-kích mới về ý-thức và hiểu biết. “Hiện tượng Con người” còn hơn cả tính
người; mà là “dẫn nhập” vào Niềm Vui có ý-thức về Đức Kitô-Sự Thể trong toàn
thể Thực-tại.
Còn lại, chỉ là chiêm ngưỡng/thờ phượng và hiệp thông. Nói như thế, có
đi quá xa tư tưởng của thánh Luca không? Không hẳn thế. Có thể là, triết-gia Teilhard de Chardin đã viết ra nhiều
chương đoạn chưa kết thúc về sách Công vụ nào đó. Phần chúng ta, phải chăng
cũng có người quên mất Lễ Đức Kitô Vua? Không hẳn thế! Chắc có thể, chúng ta
không coi Ngài là Vua theo cung cách bình thường ở đời, vì Vương quốc của Ngài
không ở thế gian này. Nhưng ta có thể bảo rằng: Ngài là Thượng tế của vũ trụ và
Vua vũ trụ. Dâng lên Lễ Tạ Ơn cho Niềm vui này. Của lễ dâng tiến đó là thức ăn
sẽ không bao giờ bị gián đoạn hết. Và Ngài luôn nói lời ân huệ lên của ăn đó.
Lm Kevin O’Sheas biên soạn
–
Mai
Tá lược dịch
No comments:
Post a Comment