Suy niệm Lời Ngài đọc
trong tuần thứ 29 mùa thường niên năm C 20.10..2013
“Nhắc làm
chi? Ôi! nhắc làm chi nữa?”
“Em đi rồi, mưa gió suốt trang thơ.”
(dẫn từ thơ Đinh Hùng)
(dẫn từ thơ Đinh Hùng)
Lc
18: 1-8
Cũng có
thể, nhà thơ từng bảo thế. Cũng rất đúng, lời dụ ngôn kể vị chánh-án nói như vậy.
Dụ ngôn
hôm nay, thánh-sử Luca ghi lại lời của chánh án từng phán-quyết cũng rất thật.
Sự thật ở dụ ngôn vẫn rất thực, ở mọi thời. Thời buổi ấy, lại thấy vị chánh án từng
chán ngán cảnh tội nhân cứ đeo bám quấy rầy như dịch tễ, để đòi cho được một phán
quyết rất công minh. Ngôn ngữ đời thường đều diễn-tả chuyện đeo bám như dịch-tễ
là những quấy rầy/phiền hà, thường khó tránh.
Tiếng Do
thái, mô-tả cảnh-tình này lại mang ý-nghĩa của một phiền-hà khiến người trong
cuộc thành vô dụng. Phiền hà, là chuyện mà người trong cuộc cứ quấy rầy đòi mãi
một chuyện mà chẳng ai muốn dính líu, giải quyết. Sách Isaya ở đoạn 7 câu 13
cũng có lời tương-tự: “Nghe đây, hỡi nhà
Đa-vít! Các ngươi làm phiền thiên-hạ chưa đủ sao, mà còn muốn làm phiền cả
Thiên Chúa?”
Vấn đề ở
đây, là hỏi rằng: đối nghịch động-thái quấy rầy/phiền hà và đeo bám là có ý gì?
Cũng có
thể, đối chọi chuyện phiền hà đeo bám, là: chuyện trò thân mật với ai đó, cho
đời vui. Và, điều đối chọi giữa “lải nhải” với “quấy rầy” là “chuyện trò thân
mật”, rất thật tâm. Đúng thế, hình-thức đổi-trao giữa hai người bằng lời nói, vẫn
là chuyện vui/buồn thường ngày ở khắp chốn. Bởi, một khi đã nói năng, nếu không
là chuyện trò thân mật, thì chắc phải là động-thái lải nhải, quấy rầy như dịch
tễ thôi.
Về chuyện
trò thân mật, thánh Bênêđíchtô từng qui-định với anh em Dòng mình, là: bất cứ
anh em nào một khi đã tuyên hứa trước mặt Chúa và Bề trên rằng: mình quyết sống
ổn định, chuyện trò/trao đổi suốt đời với anh em và tuyệt đối tuân phục đấng
lãnh đạo nhà Dòng, cả ba điều này trở thành lời khấn hứa mang cùng ý nghĩa. Là
thày dòng sống khắc khổ, là chấp-nhận sống trọn vẹn cuộc sống cộng-đoàn có đổi-trao.
Nói như thế, thì: đây không là lời tuyên-khấn giữ thinh lặng suốt đời; và, cũng
không là chọn lựa tồi đối với những ai sống đời tu trì bởi cộng-đoàn nhà Dòng
đã đồng ý như thế.
Luật dòng
Biển Đức viết bằng tiếng La-tinh lại đã thấy có cụm từ “hồi hướng trở về” thay
cho chủ trương “chuyện trò trao đổi”, như vừa nói. Thông thường thì, tiếng
La-tinh “cổ” rày diễn-tả việc “hồi hướng trở về” như sinh-hoạt quay vòng tròn
có đổi thay, theo nghĩa luân-lý hoặc tu-đức. Thế nhưng, bản gốc luật này do chính
thánh Bênêđíchtô lập ra, đã nhấn mạnh đến việc cần thiết phải chuyện trò/trao
đổi chứ không phải chỉ mỗi “hồi hướng trở về”, với Đạo Chúa.
Với tiếng
La-tinh “cổ”, thì: chuyện trò/trao đổi có nghĩa: năng lui tới nơi nào đó, cứ quẩn
quanh đến trò chuyện với những người hay đến nơi đó. Tự-vựng này, đi vào tiếng
La-tinh của Kitô-hữu trước thời thánh Bênêđíchtô còn sống. Từ-vựng đây, diễn tả
lối sống thông thường có quan-hệ mật-thiết với mọi người, và còn hiệp-thông
giao dịch với mọi người khác nữa.
Điều này,
còn có nghĩa: chung sống với người khác hoặc có liên-hệ mật-thiết với mọi người
theo cung-cách không giống với kiểu của mình. Đây, còn là lối sống ít giống với
cách sống của mình nhưng giống kiểu của người khác, nhiều hơn. Đây còn là: sự
hiện-diện ở nơi nào đó để hoà trộn với người khác theo cung-cách nói
năng/chuyện trò rập theo kiểu người khác, chứ không theo ý mình. Nói cho cùng,
đây là yếu-tố chính của đồng hành, có tương-tác.
Theo nghĩa
này, tốt hơn ta nên chuyện trò/đồng hành với nhau hơn là chỉ “hồi hướng trở về’
với thánh-hội, mà thôi. Bởi, cộng-đoàn Hội thánh ở đâu cũng thế, vẫn luôn đòi
hỏi ta chuyện trò/đồng hành hơn chỉ quay trở về, mà thôi. Người tu trì, đồng
hành chuyện trò với nhau, vẫn có thể không là nhóm “hồi hướng” quay về chốn cũ
mà sinh sống. Họ là người biết chuyện vãn, giao du rất tế-nhị. Xem như thế, thì
đồng hành trong chuyện trò mới là chuyện cần thiết cho đời tu.
Kinh thánh
viết bằng tiếng Do thái, cũng có cụm-từ chỉ việc “hồi hướng trở về” như tự-vựng
“shub” có nghĩa đen, để chỉ sự việc
quay đầu trở lại, thôi. Thông thường, từ này là chỉ về cuộc sống quay vòng tròn
nhưng lại có nghĩa gốc-gác nói về chuyến trở về sau bao ngày lưu vong/lưu đày chốn
đất khách quê người. Việc này, còn có nghĩa: trở về với đất miền được Chúa phú
ban cho riêng mình và mình quyết sẽ ở nơi đó mãi, chứ tuyệt nhiên không phải
nơi nào khác. Nói theo tính cách linh thiêng có tương-quan, ta đã đi vào chốn
“lưu vong/lưu đày” rồi, vẫn cần khám phá chốn miền thực thụ để mình sẽ về lại đó
mà sinh sống.
Tân Ước
cũng có cụm từ “hồi hướng trở về” tương tự như tự-vựng “epistrophe” ta có thói quen dịch là “hồi hướng”, cũng rất đúng.
Thế nhưng, mỗi khi mô tả Chúa, sách Tân Ước của ta thích sử-dụng cụm từ “metanoia”. Lại nữa, ngôn-ngữ của ta
cũng lại dịch cụm-từ này thành một “hồi hướng trở về”, giống như thế. Tuy
nhiên, “metanoia” thực ra không có
nghĩa “trở về” hay “trở lại” theo cung cách mà lâu nay ta vẫn tưởng.
Metanoia là điều được Chúa đòi-hỏi
những ai dấn bước theo chân Ngài, phải làm thế. Cụm từ này, thường dịch thành động-thái
“đổi mới tâm can”, nhưng không chỉ mỗi
thế, mà còn hơn thế nữa. Tiếp-vĩ-ngữ “noia”
ở chữ “meta-noia” xuất tự tiếng “nous” của Hy Lạp, mang ý-nghĩa: một hiểu biết thực-chất của những
gì xảy đến và diễn biến theo chiều-hướng sâu-sắc. Suy cho kỹ, nếu ta đặt
tiếp-đầu-ngữ “meta” ở trước chữ “nous” bên tiếng Hy Lạp, ta sẽ tạo ý-nghĩa:
tư-thế của một người không biết được những gì đang diễn-tiến và cũng không tìm
ra được ý-nghĩa của nó cho đến khi có ai đó đến giúp cho mình và mời mình học
hỏi, lắng nghe cũng như đi vào một chuyện trò, còn tiếp-diễn.
Muốn hiểu “Metanoia” cho đúng, thì không thể gọi
đó là cuộc “hồi hướng trở về”, được. Trao đổi với ai, như thế, phải hiểu như động-thái
biết lắng-nghe, chuyện trò và cứ thế để hiệp-thông tiến-triển, rồi ra mơi thông-hiểu
nhau hai chiều. Trong trao-đổi, luôn có đối-thoại tương-tác hầu tạo dựng bầu
khí mới, tức: một giòng chảy xuyên suốt đượm nhiều nghĩa. Tức: bất cứ ai chủ-trương
cho đi chính mình mình, trong trao-đổi/đối-thoại là mình tự cho chính mình cho người
khác, dù không biết gì về “người khác” ấy, để rồi tìm cách hiểu biết người
khác, có khác mình nhiều không, đó mới là đối thoại, đổi-trao.
Đối-thoại
đổi trao, là cung-cách nhận thức không biết trước sự việc sẽ diễn-tiến ra sao.
Tuy nhiên, lại giáp mặt tạo tình thưong-yêu thoải-mái và an toàn cho ta. Nó đòi
cho được một thoải mái thích thú liên tục, không ràng buộc. Bởi, có thoải mái
trong đối thoại/đổi trao, con người mới không tìm về những quấy rầy/phiền hà
bất cứ ai.
Truyện
dụ-ngôn hôm nay, tác giả Tin Mừng nói đến động-thái quấy rầy/phiền hà của bà
goá nọ đối với vị thẩm-phán chẳng biết kính sợ Chúa cũng chẳng thiết tha gì
chuyện lắng nghe người phàm. Chính đó là xu-hướng quấy rầy/phiền hà không
thích-hợp cho một đối-thoại/đổi trao rất thực. Quấy rầy/phiền hà không có chân
đứng trong đối thoại/đổi trao. Bởi, nó luôn là rào cản là nói một chiều, chẳng
cần nghe ai nói. Là, đòi hỏi mãi không dứt từ một người không biết đến đổi
trao, đối thoại. Trong sống đời thực tế, động-thái đối thoại lành mạnh, linh
đạo vẫn cần thiết hơn một hồi hướng trở về, mà vẫn thế.
Điều này
cũng có thể áp-dụng cho tương-quan ta có với Chúa. Đối đầu quan hệ với Chúa
không thể có chuyện quấy rầy phiền hà được, bởi Chúa đã cho tất cả mọi sự từ
trước, thế nên ta không cần đòi thêm gì nữa hết. Cũng không cần có cố gắng để
“hồi hướng trở về” mà chẳng đổi thay động thái rất đòi và hỏi đủ thứ. Tương
quan đối-thoại với Chúa, cũng phải biết là Chúa đã tặng ban cho ta hết mọi thứ
ta cần đến.
Giờ đây,
ta không cần làm hết sức mình, bằng một “hồi hướng trở về” để khám phá ra Chúa,
bởi chính Ngài đã khám phá ra ta từ hồi nào, rồi. Nay, chỉ cần ta đi vào với
đối thoại/đổi trao thật mật-thiết với Đấng từng thương yêu ta trước. Chỉ cần ta
biết nói lời “cảm tạ” Chúa, tự khắc Ngài sẽ đón chào ta trong vui mừng, thôi.
Bởi, Chúa
từng nói với ta là: Ngài rất chán ngán với những người suốt ngày cứ nguyện cầu
bằng đường lối quấy rầy/phiền, những là: “Lạy Chúa! Lạy Chúa!” để “hồi hướng
trở về” mà lại không có được cuộc chuyện trò thân mật, thoải mái như bạn Đồng
Hành, trong yêu thương. Chúa vẫn từng dạy ta hãy có lời khấn-nguyền đi vào
chuyện trò mật thiết với Ngài và Ngài đã hứa chẳng khi nào làm phiền ta hết.
Giả như
Chúa cũng đầu hàng chúng ta và/hoặc bà goá nọ –như hành xử của vị thẩm phán
trong truyện dụ ngôn vừa kể- ta có nghĩ rằng Chúa sẽ làm ít đi chỉ để cho con
người “hồi hướng trở về” với Ngài mà thôi, không? Hay, Ngài những muốn ta luôn
có cuộc chuyện trò thoải-mái, mật thiết với Ngài? Câu trả lời dành cho mỗi
người trong ta, là như thế.
Trong cảm-nhận tính bức thiết của một chuyện
trò thoải mái với Chúa, với mọi người, cũng nên ngâm tiếp lời thơ trên, rằng:
“Nhắc làm chi? Ôi! Nhắc làm chi nữa?
Em đi rồi, mưa gió suốt trang thơ.
Mây lìa ngàn, e lệ cánh chim thu.
Con bướm ép thoát hồn mơ giấc ngủ.”
Nhà thơ
nay không nhắc làm chi nữa, vì nàng thơ nay đã đi rồi, “mưa gió suốt trang thơ.”
Nhưng nhà Đạo, lại cứ nhắc lại những chuyện tương tự truyện dụ ngôn hôm nay ở
trình thuật, để còn nhớ. Nhớ, mà chuyện trò thân mật với Chúa, hơn là chỉ đòi
và hỏi nơi Chúa đủ mọi điều, chẳng thiết thực.
Lm Nguyễn Đức Vinh Sanh
Mai Tá lược
dịch
No comments:
Post a Comment