Suy
Tư Tin Mừng tuần thứ 3 Mùa Vọng năm C 13/12/2015
Tin Mừng (Lc 3: 10-18)
Bấy giờ dân
chúng lũ lượt đến xin ông Gioan làm phép rửa, họ hỏi ông rằng:
"Chúng tôi phải làm gì đây?"
Ông trả lời:
"Ai có hai áo, thì chia cho người không có;
ai có gì ăn, thì cũng làm như vậy." Cũng có những người thu thuế đến
chịu phép rửa. Họ hỏi ông:
"Thưa thầy, chúng tôi phải làm
gì?"
Ông bảo họ: "Đừng đòi hỏi gì quá mức
đã ấn định cho các anh." Binh lính cũng hỏi ông: "Còn anh em chúng
tôi thì phải làm gì?" Ông bảo họ: "Chớ
hà hiếp ai, cũng đừng tống tiền người ta, hãy an phận với số lương của
mình."
Hồi đó, dân
đang trông ngóng, và trong thâm tâm, ai nấy đều tự hỏi: biết đâu ông Gioan lại
chẳng là Đấng Mêsia! Ông Gioan trả lời mọi người rằng:
"Tôi, tôi làm phép rửa cho anh em trong nước,
nhưng có Đấng mạnh thế hơn tôi đang đến, tôi không đáng cởi quai dép cho Người.
Người sẽ làm phép rửa cho anh em trong Thánh Thần và lửa. Tay Người cầm nia rê
sạch lúa trong sân: thóc mẩy thì thu vào kho lẫm, còn thóc lép thì bỏ vào lửa
không hề tắt mà đốt đi."
Ngoài ra, ông
còn khuyên dân nhiều điều khác nữa, mà loan báo Tin Mừng cho họ.
“Niềm vui bất tận, ở
nơi đây”
Anh chị em, có bao giờ về
thăm nông trại nào đó vào một mùa hè nóng bỏng không? Nếu có, chắc anh chị em
cũng có kinh nghiệm không ít về chuyện khan hiếm nước, như thế nào. Bản thân
tôi, có nhiều dịp từng về quê thăm nông trại của ông chú ruột.
Lúc ấy, chúng tôi gồm chừng
6, 7 người anh em họ, phần đông sống ở thị thành, về đây lưu lại sống trọn kỳ
nghỉ. Một lần về là một lần thấy vui. Duy có điều mà chúng tôi cứ nhắc nhau
mãi: phải cẩn trọng, khi sử dụng nước!
Dường như, chúng ta quen sử
dụng lượng nước tắm gội bao giờ cũng gấp đôi dung lượng của người anh em sống ở
vùng sâu vùng xa, nơi thôn xóm.
Tôi nhớ mùa hè năm ấy ở miệt dưới, bà con
chúng ta đã phải trông chờ hầu như suốt chín tháng trời ròng rã vẫn không thấy
một giọt rơi vãi những nước mưa. Mãi về sau, vào buổi bóng xế hôn hoàng hôm đó,
chúng tôi mới thấy cảnh “thuở trời đất nổi cơn gió bụi”.
Và, từng
đám mây vần vũ từ đâu đến. Chốn thiên đàng như rộng mở. Và sau đó, từng khối và
từng khối nước ào ào trút xuống đến độ chúng tôi không biết lấy gì để hứng. Tựa
như một hoạt cảnh, anh em chúng tôi vụt dậy chạy nhanh ra đứng ngồi nơi lộ
thiên, quyết vui hưởng ơn mưa móc tràn đầy những nước, và nước.
Chẳng
một ai muốn cất nên lời. Anh em chúng tôi, đứng đó tận hưởng những giọt vắn
giọt dài, đầy ân sủng. Mình mẩy chúng tôi ai nấy đều ướt sũng như chuột trong
hang ngập nước, nhưng vẫn cứ đứng mà đón nhận ơn mưa móc. Vạn vật, chừng như
chỉ mong mỗi một điều là được triền miên tắm gội, toàn bằng nước .
Trong thư thánh Giacôbê hôm
nay, hình ảnh mong chờ cơn nước lũ đổ xuống trên ta, được coi như ví dụ để hiểu
rõ thế nào là sự chờ đợi ngày Đức Kitô đến lại. Đây, là hình ảnh sắc nét nhất,
về Mùa Vọng.
Mỗi năm, vào mùa này, ta
đều liên tưởng đến cảnh trí, qua đó nhân loại ao ước chờ mong dấu hiệu về cuộc
sống mới, nơi Yêsu Đức Chúa. Nhiều thế hệ cứ thế trôi qua, nhưng dân con nhà
Đạo vẫn ngước nhìn lên bầu trời rộng mở, ngong ngóng kỳ vọng có được dấu hiệu
nào đó cho thấy: hôm nay là ngày ơn cứu độ của Đức Chúa đổ tràn hồng ân, cho
muôn dân.
Thế rồi, vào buổi tối trời
hôm ấy, theo cách thức không ai có thể mường tượng được; không kèn không trống,
một Hài Nhi đã lao vụt về với thế giới gian trần, để lập nên triều đại cuối
cùng, cho tình yêu của Đức Chúa.
Mùa Vọng không là thời gian,
qua đó chúng ta giả tảng cho rằng Giêsu Đức Chúa vẫn chưa vội đến với thế giới
gian trần. Và, chúng ta là những người đầu thực hiện ngày Chúa đến, dịp Giáng
sinh. Mùa Vọng ở đây, phong phú hơn thế nhiều.
Đây, là lúc ta nhớ đến
những gì đã xẩy ra, cả vào lúc trước ngày Ngài ngự đến. Và, liên tưởng kỹ lưỡng
hơn, ta sẽ thấy mình cần Đức Chúa cứ thế lại đến. Ngài cứ đến, đến hoài đến
mãi, trong cuộc sống thường nhật của mỗi người.
Bài đọc thứ nhất và bài Tin
Mừng hôm nay, cho thấy rõ các nông gia mục đồng, chẳng bao giờ bỏ qua hoặc để
lỡ cơ hội thiếu cẩn trọng, vì mùa mưa chợt đến. Chúng ta được bảo là, nhờ sũng
ướt với tình thương yêu của Đức Chúa, nên ta được kêu mời làm bất cứ điều gì có
thể được, ngõ hầu nhớ đến những người anh người chị trong thế giới đang què
quặt, đui mù, hoặc điếc lãng.
Những người phong người
cùi, đói nghèo, hoặc khốn khổ. Những người bị giam hãm bỏ rơi, cho đến chết.
Mùa Vọng còn nhắc ta rằng:
qua nghênh đón Đức Kitô đến lại, ta có trọng trách chăm lo cho đàn con của Ngài
nữa. Chúng ta nên tỏ ra hết mực độ lượng với mọi người. Bởi, Đức Chúa, Đấng
đang hiện diện nơi Đức Kitô, đã đối xử rất nhân từ độ lượng với tất cả mọi
người, trong chúng ta.
Và, lòng nhân từ khoan dung
của ta với mọi người, sẽ tồn tại mãi như tín hiệu thật sắc nét. Ngõ hầu, chứng
tỏ rằng: ơn cứu độ của Chúa đã biểu lộ cho mọi người. Ơn Ngài, biểu lộ không
bằng lời, nhưng chính bằng hành vi, xử sự.
Tham
dự cử hành ngày Cha Giáng Hạ, chúng ta cầu mong
lĩnh hội từ nơi Đức Kitô, lòng quảng đại rộng lượng để thấy được, là:
chốn hoang vu sa mạc chính là nơi hoa quả tình thương nở rộ nơi mọi người, vào mọi
thời. Hoa quả nở rộ, để không chỉ một số người được may mắn sống trong vũng lầy
đầy nước; nhưng tất cả đều đầy tràn ơn sung mãn. Ơn Chúa gửi đến hết mọi người,
mọi thời.
Ta
sẽ sống lạc quan, đại độ với mọi người vì Giêsu Đức Chúa vẫn lạc quan ở tốt với
ta. Và, vì sự tốt lành của ta sẽ là dấu chỉ cho sự cứu rỗi của Thiên Cha, sẽ
được mọi người nhận thấy nơi hành vi của ta. Hành vi, chứ khơng phải nơi lời
nói.
Cầu
và mong sao, ngày Cha đến mọi người có được niềm vui bất tận. Niềm vui Cha ban,
không kể sang/hèn, giàu nghèo. Không cần chức tước phẩm trật, dân con nhà Đạo,
hay người dưng/khách lạ. Tất cả đều chung mái ấm gia đình nhà Chúa rất
thân thương, và êm ấm.
Lm
Richard Leonard sj biên soạn
Mai Tá lược dịch.
No comments:
Post a Comment