Suy
Tư Tin Mừng Lễ Giáng Sinh năm C 25/12/2015
Tin Mừng (Lc 2:
1-14)
Thời ấy,
hoàng đế Augustus ra chiếu chỉ, truyền kiểm tra dân số trong khắp cả thiên hạ.
Đây là cuộc kiểm tra đầu tiên, được thực hiện thời ông Quirinô làm tổng trấn xứ
Syria. Ai nấy đều phải về nguyên quán mà khai tên tuổi. Bởi thế, ông Giuse từ
thành Nazarét, miền Galilê lên thành vua Đavít tức là Bêlem, miền Giuđê, vì ông
thuộc gia đình dòng tộc vua Đavít. Ông lên đó khai tên cùng với người đã thành
hôn với ông là bà Maria, lúc ấy đang có thai. Khi hai người đang ở đó, thì bà
Maria đã tới ngày mãn nguyệt khai hoa. Bà sinh con trai đầu lòng, lấy tã bọc
con, rồi đặt nằm trong máng cỏ, vì hai ông bà không tìm được chỗ trong nhà trọ.
Trong vùng
ấy, có những người chăn chiên sống ngoài đồng và thức đêm canh giữ đàn vật.
Bỗng sứ thần Chúa đứng bên họ, và vinh quang của Chúa chiếu toả chung quanh,
khiến họ kinh khiếp hãi hùng. Nhưng sứ thần bảo họ:
"Anh em đừng sợ. Này tôi báo cho anh em một tin mừng trọng đại, cũng là
tin mừng cho toàn dân: Hôm nay, một Đấng Cứu Độ đã sinh ra cho anh em trong
thành vua Đavít, Người là Đấng Kitô Đức Chúa. Anh em cứ dấu này mà nhận ra
Người: anh em sẽ gặp thấy một trẻ sơ sinh bọc tã, nằm trong máng cỏ."
Bỗng có muôn
vàn thiên binh hợp với sứ thần cất tiếng ngợi khen Thiên Chúa rằng:
"Vinh danh Thiên Chúa trên trời,
bình an dưới thế cho loài người Chúa
thương."
“Ôi phép lạ, ôi nhiệm
màu,”
Vườn tiên
sáng láng như lòng người thương.”
(Dẫn từ thơ Hàn Mặc
Tử)
Có
người bạn, thuộc nhóm Hiện Xuống kể cho tôi nghe câu
chuyện của anh Minh Duy, một giáo dân hiền từ đến nhà thờ dự lễ Giáng Sinh Ban
Ngày. Biết là anh rất bận. Bận làm ăn. Bận sinh sống. Nên, đến được nhà thờ dự
lễ như thế đã là quý lắm rồi. Bởi thế nên, cha xứ vẫn để nguyên bộ áo lễ, tiến
đến bên anh, bắt tay chào hỏi rất thân tình, kèm theo đó là nụ cười khả ái ngày
Chúa Giáng Trần.
Mào
đầu câu chuyện, cha xứ hỏi han vài câu xã giao: “Này bác, tôi thấy bác nên gia
nhập đoàn quân thiện nguyện của Đức Kitô, mới phải!” Giáo dân hiền từ nghe thế,
bèn đáp: “Dạ thưa, con chiên đây vẫn có mặt ở nơi đó, đã từ lâu!” Vị chủ chăn
sửng sốt, lại nói tiếp: “Ủa, nếu bác có gia nhập, thì sao vị chỉ huy trưởng này
chẳng bao giờ thấy bác tình diện cả vậy?”
“Dạ thưa, vì chiên con gia nhập đội người nhái, lúc lặn lúc nhô, chứ đâu
dám lặn luôn, bị chửi chết!”
Trong
cuộc đời, nếu ta hành xử giống người giáo dân hiền từ ở trên, đã thấy mình gia-nhập
đạo quân thiện-nguyện rồi, thì hôm nay ta đang tháp tùng Đức Kitô trong công-tác
“nhô mình lên”, mà vào đời. Câu chuyện Chúa Giáng Trần/vào đời được người đầu-tiên
biết đến, không do môi miệng người đi nhà thờ truyền lại. Mà, từ đám chăn chiên
ở Palestin vào thế kỷ đầu, luôn có nhiệm vụ phải trông chừng đàn thú hiền suốt
ngày đêm. Chúng vẫn sợ đám cướp cạn và đàn sói rình rập, chực cướp mồi.
Công
việc của kẻ chăn tuy chậm nhẹ, nhưng không cho phép kẻ chăn có thì giờ ghé đền
thờ, mà dự lễ. Kẻ chăn chiên buồn, chỉ biết nguyện cầu tại chỗ suốt đồng hoang
cỏ dại. Nhờ có thế, mà lũ đám mọn hèn mới hiện diện đúng thời đúng buổi. Có hiện-diện
ở hiện trường như thế, mới nhận ra được thông điệp Giáng Sinh, đầu thế kỷ.
Nhiều
lúc, tín hữu Đạo Chúa có cảm nhận là họ biết được chương trình hành động của
Chúa rất rõ, hơn cả Ngài nữa. Đây chính là bẫy cạm ta phải cẩn thận mà xa lánh.
Và, Giáng Sinh hôm nay, là dịp thuận để ta có thể làm được việc ấy.
Nhìn
vào quá trình lịch sử, quả là xưa nay chẳng ai tiên đoán được phương cách Chúa
gửi Đấng Cứu Độ toàn năng đến với con người. Cũng chẳng ai biết rõ vào ngày “N”
và giờ “G” nào, Chúa thân hành giáp mặt trần gian. Chẳng ai đoán biết trước sự
việc Nhập thể, mà Chúa đã bày tỏ cho đám kẻ chăn, không nhà cửa. Nhóm người trẻ
này chuyên sống bụi sống bờ, không xứng đáng.
Và,
cũng chẳng ai mường tượng được nhân chứng đầu của sự kiện Nhập Thể, lại là đám
trẻ vô học, rất “bụi đời”. Dân thường ở huyện, cũng đã chực chầu những mong
được đón chào Vị Thiên Sai từ nơi cao đến lật đổ đám cường quyền La Mã. Giới
trung lưu quyền thế, biết nhẫn nhục hơn, đã cố đợi chờ ngày kiệu rước vua quan
từ trời cao ngự đến.
Nghịch
lý hơn, tình Thương yêu Chúa lại đã chấp nhận mặc lấy xương thịt người phàm, là
xương thịt của chính ta. Và, Ngài đã đến với ta như kẻ nghèo hèn, bé mọn. Ngài
đến, chỉ như Hài Nhi bé bỏng, không có gì để tự vệ.
Nhưng,
chính Hài Nhi ấy là Chúa chúng ta. Ngài xuất hiện, không như mọi người tưởng.
Không như quan niệm của người phàm. Ngài thực hiện lời hứa đã thiết lập với
tiền nhân, theo phương cách đầy kinh ngạc.
Và,
Lễ Giáng Sinh đem đến cho ta ảnh hình êm ả, dịu hiền của Đức Chúa thân thương,
bé nhỏ của Hài Nhi Chúa cần bú mớm, dưỡng dục, được ôm chặt vào lòng.
Áp-dụng
ảnh hình Chúa Giáng Trần vào với niềm tin người đi Đạo, cũng không sai. Nếu
Giáng Sinh với ta, mang ý nghĩa cụ thể, thì đây không là lễ hội uy nghi, nhộn
nhịp chỉ để vui.
Giáng
Sinh cũng không là cơ hội để ta lấp đầy khoảng trống thời gian được nghỉ lễ, mà
là cơ-hội để ta ăn mừng, mỗi khi làm điều hợp lý, yêu thương, rất an lành.
Lễ
Giáng Sinh còn là lý do để ta tụ tập ở đây, mỗi tuần. Tề-tựu chung vui Tiệc
Thánh Thể. Tụ họp như thế, ta sẽ được Chúa dưỡng dục, cách sinh động. Có bú mớm
thức ăn. Có ôm chặt vào lòng. Ôm ta, để đem ta vào với cung lòng thương yêu của
Đức Chúa. Dù ngắn ngủi, sự việc này cũng giúp ta thêm lòng quả cảm, thêm sức
mạnh mà giáp mặt với loài sói dữ, với đám cướp cạn đang chực rình vồ, vào ngày
tháng quan trọng chính cuộc đời của ta.
Nay,
ta hãy ra đi mà đón chào. Đón và chào mừng, ngõ hầu ta tới đúng chỗ, đúng thời
đúng buổi để Chúa có thể nhìn ra ta, mà đón nhận. Và, đem ta vào cung lòng
Ngài.
Trong
tâm tình đó, nay mời mọi người ngâm lại lời thơ trên, mà rằng:
“Ôi phép lạ,
ôi nhiệm màu,”
Vườn tiên
sáng láng như lòng người thương.”‘
Bởi lẽ, dù có là phép lạ nhiệm mầu đi
nữa, tất cả sẽ là và vẫn là “sáng láng
như lòng người thương”, mà thôi.
Lm
Richard Leonard sj biên
soạn
Mai Tá lược dịch.
No comments:
Post a Comment