Suy
Tư Tin Mừng Tuần thứ 25 thường niên năm C 18/9/2016
Tin Mừng (Lc 16: 1-13)
Khi
ấy, Đức Giêsu còn nói với các môn đệ rằng: "Một nhà phú hộ kia có một người
quản gia. Người ta tố cáo với ông là anh này đã phung phí của cải nhà ông. Ông
mới gọi anh ta đến mà bảo:"Tôi nghe
người ta nói gì về anh đó? Công việc quản lý của anh, anh tính sổ đi, vì từ nay
anh không được làm quản gia nữa! Người quản gia liền nghĩ bụng: "Mình sẽ
làm gì đây? Vì ông chủ đã cất chức quản gia của mình rồi. Cuốc đất thì không nổi,
ăn mày thì hổ ngươi. Mình biết phải làm gì rồi, để sau khi mất chức quản gia, sẽ
có người đón rước mình về nhà họ!
"Anh ta liền cho
gọi từng con nợ của chủ đến, và hỏi người thứ nhất: "Bác nợ chủ tôi bao
nhiêu vậy? Người ấy đáp: "Một trăm thùng dầu ô-liu. Anh ta bảo: "Bác
cầm lấy biên lai của bác đây, ngồi xuống mau, viết năm chục thôi. Rồi anh ta hỏi
người khác: "Còn bác, bác nợ bao nhiêu vậy? Người ấy đáp: "Một ngàn
giạ lúa. Anh ta bảo: "Bác cầm lấy biên lai của bác đây, viết lại tám trăm
thôi.
"Và ông chủ khen
tên quản gia bất lương đó đã hành động khôn khéo. Quả thế, con cái đời này khôn
khéo hơn con cái ánh sáng khi xử sự với người đồng loại. "Phần Thầy, Thầy
bảo cho anh em biết: hãy dùng Tiền Của bất chính mà tạo lấy bạn bè, phòng khi hết
tiền hết bạc, họ sẽ đón rước anh em vào nơi ở vĩnh cửu. Ai trung tín trong việc
rất nhỏ, thì cũng trung tín trong việc lớn; ai bất lương trong việc rất nhỏ,
thì cũng bất lương trong việc lớn.
Vậy nếu anh em không
trung tín trong việc sử dụng Tiền Của bất chính, thì ai sẽ tín nhiệm mà giao
phó của cải chân thật cho anh em? Và nếu anh em không trung tín trong việc sử dụng
của cải của người khác, thì ai sẽ ban cho anh em của cải dành riêng cho anh em?
"Không gia nhân nào có thể làm tôi hai chủ, vì hoặc sẽ ghét chủ này mà yêu
chủ kia, hoặc sẽ gắn bó với chủ này mà khinh dể chủ nọ. Anh em không thể vừa
làm tôi Thiên Chúa, vừa làm tôi Tiền Của được."
“Đời no ấm nghĩ càng xấu hổ,”
Vắt đâu ra giọt nước mắt thầm.
Sống vật chất làm đời ô uế
Biết bao giờ gột sạch tâm-linh,
Ta chỉ biết làm thơ thương tiếc.
Đọc lên nghe hằn học với mình.”
(Dẫn từ thơ Bắc Phong)
Ấm
no – vật chất, đâu có làm thi sĩ thêm hạnh-phúc. Vì, thi-sĩ cứ “làm thơ thương
tiếc”, nên mới “đọc lên nghe hằn học với mình”. “Hằn học”, “thương tiếc”, là những
gì được nói đến hôm nay. Trình-thuật hôm nay, kể về đời ngạo-nghễ của nhà kinh
bang tế thế biết tính toan, bươn chải. Khôn ngoan – bươn chải Chúa khen, là sự
khôn khéo của con cái thế-gian, ta thường thấy.
Vào
thế kỷ thứ 8 trước Công nguyên, tiên tri Amos đến vương quốc Israel, thấy xứ sở
này giàu có thật. Nhưng, ở sau hậu trường chính trị và cuộc sống linh đạo, tiên
tri công nhận thế giới đầy những bất công, bóc lột người nghèo. Tố giác của
tiên tri, đem áp dụng với thế giới hôm nay, thật cũng không ngoa. Vẫn cân đo,
đong đếm bằng cân bàn/vi tính, nhưng chuyên gian lận. Cũng hàng hóa chất chồng,
nhưng mọi giá trị căn bản đều giảm sút. Hết thảy đều để mua chuộc/khai thác người
nghèo bằng tiền của và công lao, không công chính.
Sau
hơn hai ngàn năm văn vật, mọi sự đâu đã đổi thay. Hệ thống an sinh mang đến
phúc lợi thật, nhưng người nghèo vẫn hoàn nghèo. Phúc lợi trần gian chỉ là kết
cuộc của những chia chác mất cân bằng, trong xã hội. Ngày nay, người người hầu
như sơ cứng/bất động trước cảnh đời đầy cướp bóc, chém giết ở ngoài đường. Và,
cả ở trong trường học, nữa. Người nghèo vô tội có đói, có chết tràn đồng, thì lớp
giàu “thành thị” vẫn cứ dửng dưng, ăn trên đầu trên cổ những người này. Và, lối
sống xa hoa/phù phiếm càng quyến rũ người người mải miết, quyết làm ăn.
Đọc
những tố giác của tiên tri, chắc có người sẽ bảo: làm giàu một cách chân chính
đâu có gì là phạm tệ, sao phản đối. Dĩ nhiên, người Công giáo ta có quyền sống
giàu sống mạnh, sống thoải mái mà chẳng ai đụng chạm đến mình. Nhưng, định
nghĩa cho đúng, không ai có thể trở nên giàu có nếu như không có người nghèo để
chịu đựng cảnh dồn ép/khai thác hoặc bỏ rơi nơi tăm tối. Định nghĩa cho đúng,
chỉ gọi được là giàu, những ai nhiều tiền/nhiều của hơn giới bình thường bậc
trung, thôi. Và, nếu không có người nghèo để cung phụng, thì làm sao có thể
giàu, được?
Lại
có người biện luận: Hội thánh ta nên có thái độ nào với xã hội và đám kinh tế cầm
quyền? Có người hỏi thêm: Giáo hội ta có nên làm ăn/kinh doanh kiếm chác thêm để
nuôi dưỡng hệ cấp giáo triều, không? Hoặc: Giáo hội mình cũng đang làm ăn đấy
chứ?, vv... Nếu đặt câu hỏi này với tiên tri Amos, ta sẽ biết thế nào là phải/trái.
Và, nếu thưa với Đức Kitô, ta sẽ nhận được câu trả lời, đại loại như: “Người
giàu vào Nước Trời còn khó hơn lạc đà chui qua lỗ kim.”
Khó,
không phải chỉ vì anh giàu. Bởi, muốn giàu và có, anh phải thu vén của cải nơi
kho lẫm, để tích trữ. Và, tiền anh có, là do anh ăn ở bất công với người khác.
Chí ít, với người nghèo hơn anh. Bất công với người khác, tức chối bỏ tình yêu
thương giùm giúp những người còn túng thiếu, thua thiệt. Và, khi đã bất công,
không thể nói được là anh yêu Chúa, rất nhiều. Yêu Chúa nhiều, mà sao anh quên
người anh em, nghèo và đói hơn anh? Những người như anh, có lẽ bị từ chối ngay
trước cửa Nhà Chúa, từ lâu.
Và ở
đây, thánh Giacôbê còn nhắc nhở thêm trong thư hôm trước: ta không thể đơn giản
nói “Tôi thực lòng thấy tội nghiệp cho anh/chị về những khó khăn anh/chị gặp, nhưng
tôi không biết làm gì hơn là cầu nguyện cho chị/cho anh vào tiệc thánh, sắp tới.”
Ngày
nay, kinh tế-tài chánh, doanh thương cạnh tranh, đã va chạm làm xáo trộn đời sống
đạo đức của người nhà Đạo, từ lâu rồi. Xáo trộn và va chạm, đã lật đổ các giá
trị và trật tự ngàn xưa. Xáo trộn và va chạm, làm chao đảo phẩm giá con người.
Chao đảo quyền căn bản của con người, quyền làm người. Xáo trộn và va chạm làm
chao đảo đến độ, ta nay chối bỏ lòng yêu thương giùm giúp, hết mọi người. Sống
trong xã hội trọng tiền tài vật chất hôm nay, người người dường như chấp nhận
có ăn có thua. Thậm chí, có người còn chụp mũ, bảo: “vận may thế kỷ” đó!
Đáng
buồn thay, hôm nay nhiều người vẫn coi việc bất công, bóc lột người nghèo như
chuyện “bình thường”, cứ xảy ra. Thậm chí, có tín hữu Đức Kitô cũng có mặt
trong số những người luôn ngoảnh mặt làm trước cảnh anh em trong/ngoài giáo hội,
đang túng thiếu. “Bình thường” sao được, khi người anh người chị của ta cứ phải
sống trong các khu nhà “ổ chuột”, thiếu tiện nghi. “Bình thường” là sao, khi
các em các cháu trong/ngoài nhà Đạo cứ hộc mật lao động suốt không được ngơi
nghỉ/ăn học. Và làm, chỉ kiếm được đồng lương rách mướp, rẻ mạt?
Có
“bình thường” không, khi ta cứ chễm chệ ăn trên ngồi chốc, trên đầu trên cổ những
người anh em còn nghèo và đói. Nhất thứ, là khi tiền bạc người giàu lấy được là
do khai thác/bóc lột sức lao động của những người con/người em còn yếu/kém, thiếu
điều kiện để ngoi đầu. Tín hữu Đạo công bằng tình thương của Chúa không thể ở
yên ngồi đó, làm ngơ trước cảnh sống thiếu cân bằng, trong xã hội. Có vị thậm
chí, không chỉ ngoảnh mặt làm ngơ thôi, nhưng còn trực tiếp hoặc gián tiếp góp
phần làm cho tình trạng mất quân bình trong xã hội, thêm trầm trọng.
Vấn
đề đặt ra là: không phải cứ ngồi đó mà tranh đấu bằng võ mồm cho công bằng xã hội,
mà thôi. Hoặc, chẳng bao giờ ra tay hành động tích cực để xóa bỏ tình trạng bất
công, không đồng đều. Lại nữa, về phẩm giá và quyền hạn của con người, không ai
được phép tự cho mình cái quyền đặt mình ăn trên ngồi chốc, hơn hẳn những người
nghèo đói khác. Và, bất cứ người nào có hành động nhằm làm suy giảm phẩm giá
con người, đều không được chấp nhận, dù ở đâu. Nhất thứ, đó lại là tín hữu Đức
Kitô, nơi nhà Chúa.
Dĩ
nhiên Phúc Âm đề cập, có người được phú ban nhiều tài năng hơn người khác. Dù
là thế, quà tặng Chúa ban vẫn phải được sử dụng đồng đều. Quà Ngài tặng, không
phải để ta kiếm chác nhiều hơn thêm. Nhưng, giúp ta cống hiến nhiều hơn để rồi
ta cùng nhau dựng xây Cộng đoàn tình thương Nước Trời. Quà tặng ta nhận càng lớn,
trách nhiệm ta san sẻ càng nhiều. Bởi, san sẻ, là chia sớt cho những người có
ít hơn ta. Ý tưởng “hãy nhớ mà san sẻ”, còn được thánh Phao-lô khẳng định ở bài
đọc thứ hai, khi thánh nhân khuyên đồng nghiệp Timôtê hãy nguyện cầu cho tất cả
mọi người. Mọi người ở đây, gồm có cả “vua quan lãnh chúa và người cầm quyền, để
sống đạo đức, nghiêm chỉnh.”(1Tm 2: 2).
Phúc
Âm hôm nay, cũng đề cập đến quyền hạn của người quản gia. Anh là người có trọng
trách cai quản tiền bạc - tài sản của chủ. Quản gia trong trình thuật, là người
bị tố giác phung phí của cải, nhà chủ. Kể dụ ngôn, Đức Kitô không chủ tâm khuyến
khích tính bất lương của người làm công. Nhưng, Ngài muốn kéo chú ý về tính lo
xa của “con cái đời này”, luôn khôn khéo. Với con cái ánh sáng, lời cuối của Chúa
trong trình thuật, là: “Thầy bảo cho anh em biết: hãy dùng Tiền Của bất chính
mà tạo bạn bè.” (Lc 16: 9). Qua khuyên nhủ, Đức Kitô nhắc nhở mọi người: ta chỉ
là quản gia chứ không là chủ nhân ông tiền bạc/tài sản ta đang có. Xem như thế,
không thể như con cái đời này, nói: “Tôi dùng tiền của tôi làm chuyện gì, thì mặc
kệ tôi chứ!”. Con cái ánh sáng không thể có những lời lẽ như thế. Bởi, như thế
là trái công bằng. Như thế, là trái nghịch lời dạy của Chúa.
Cuối
cùng ra, vấn đề là: ta quyết tạo cuộc sống thoải mái/hạnh phúc, có đạt được hay
không, không phải ở nơi câu hỏi: ‘Tôi giàu cỡ nào?’ mà là: ‘Tôi có sử dụng nó để
tạo bạn bè, như Chúa dạy, không? Xác tín với lời khuyên của Người Bạn Rất Thân
là Thầy Chí Thánh, ta quyết hân hoan “đi mà làm như thế”.
Lm Richard Leonard sj biên-soạn –
Mai
Tá lược dịch.
No comments:
Post a Comment