Suy
Tư Tin Mừng trong tuần thứ 12 thường niên năm A 25/6/201
Tin
Mừng (Mt
10: 26-33)
Hôm
ấy, Đức Giêsu nói với các môn đệ rằng:
"Anh em đừng sợ
người ta. Thật ra, không có gì che giấu mà sẽ không được tỏ lộ, không có gì bí
mật, mà người ta sẽ không biết. Điều Thầy nói với anh em lúc đêm hôm, thì hãy
nói ra giữa ban ngày; và điều anh em nghe rỉ tai, thì hãy lên mái nhà rao giảng.
"Anh em đừng sợ
những kẻ giết thân xác mà không giết được linh hồn. Đúng hơn, anh em hãy sợ Đấng
có thể tiêu diệt cả hồn lẫn xác trong hoả ngục. Hai con chim sẻ chỉ bán được một
hào phải không? Thế mà, không một con nào rơi xuống đất ngoài ý của Cha anh em.
Thì đối với anh em cũng vậy, ngay đến tóc trên đầu anh em, Người cũng đếm cả rồi.
Vậy anh em đừng sợ, anh em còn quý giá hơn muôn vàn chim sẻ.
"Phàm ai tuyên bố
nhận Thầy trước mặt thiên hạ, thì Thầy cũng sẽ tuyên bố nhận người ấy trước mặt
Cha Thầy, Đấng ngự trên trời. Còn ai chối Thầy trước mặt thiên hạ, thì Thầy
cũng sẽ chối người ấy trước mặt Cha Thầy, Đấng ngự trên trời.
“Nhưng Chúa hiểu tại sao con yêu người lắm”
“Con nguyện cầu tình con luôn đằm thắm
Chia nụ cười , an ủi lúc khổ đau
Giúp chúng con luôn nâng đỡ lẫn nhau
Và xin Cháu bảo tồn tình con nhé.” (dẫn từ thơ SC)
Trong
nguyện cầu, nhà thơ mong tình yêu luôn đằm thắm. Thắm tình người, thắm cả vào
lúc khổ đau. Tình người hôm nay, Chúa có nói: “đừng sợ! Chớ lo! Kẻo mất tình thân thương, cộng đoàn. Không sợ và
chẳng lo nhưng vẫn giữ tình dân con, là tâm tình Chúa nhắn nhủ, ở Phúc âm.
Phúc
âm hôm nay, ghi rõ lời Ngài: “ Anh em đừng
sợ!” Sợ ở đây, là: sợ cho sự an toàn của cải. Sợ, cả khi mọi chuyện đang
yên ổn. Với cộng đoàn tình thương, an toàn của cải không là vấn đề chính, để ta
lo. Mà, chỉ nên lo lắng cho nhau; san sẻ những gì mình có, chuyển cho người thiếu
thốn, đang cần.
Bài
đọc hôm nay, đặt trọng tâm vào việc thiết yếu: những chuyện có thể xảy đến với
ta trong khi ta sống và thực hiện Lời Chúa, một
cách nghiêm chỉnh. Như đã biết,
bước theo chân Chúa nên hiểu cho đúng, (chứ không chỉ là chuyện lo đi nhà thờ/đọc
kinh), mà là gieo rắc và truyền giao thông điệp thương yêu, công bình và an lạc
bằng lời nói và hành động. Thông điệp này, đã và đang bị nhiều người coi như một
mối đe doạ, cần phản bác.
Điều
ảo tưởng lâu nay ta vẫn có, là: người theo Chúa cách trọn vẹn, chắc chắn là những
người luôn được mọi kẻ yêu thương – thán phục. Nhưng, không phải thế. Người
theo Chúa, thường hay bị ghen ghét, vì Danh Ngài. Thật ra, là Kitô hữu đích thực,
không hẳn là kẻ được mọi người yêu thương tìm đến, thán phục. Nhưng, chính là
người, bằng vào lời nói và gương sáng, biết rao truyền thị kiến sống trọn vẹn,
điều Chúa khuyên.
Dù
luôn được Chúa nhủ khuyên, nhưng Kitô hữu chúng ta lại hay mâu thuẫn khi so
sánh cuộc đời mình với cuộc sống nhởn nhơ ngoài đời. Sống điều Chúa khuyên, dù
rằng hiền lành, tử tế, yên hàn,bất bạo động, chẳng đụng chạm đến ai. Thế mà, vẫn
bị người đời coi khinh, ghét bỏ, thậm
chí, có vị còn bị đe doạ/ trù dập nguy đến tính mạng, nữa. Trường hợp điển hình
như thế, vẫn dẫy đầy nơi lịch sử nhà Đạo.
Dễ
thấy nhất, là trường hợp Đức Tổng Giám Mục Oscar Romero bị giết đang khi dâng lễ,
ở El Salvador. Sau cái chết của ngài, sáu linh mục đồng hành cũng bị vạ lây và bị giết, lúc nửa đêm. Công việc các ngài làm, chỉ
là kêu gọi phải công bình trong đối xử với giới nghèo hèn/bất lực trong xã hội.
Điều tệ hại, là: sự dữ cứ xảy ra không chỉ tai Nam Mỹ, mà còn ở nơi khác nữa. Ở
nhiều nơi, dân con Đạo Chúa chỉ muốn sống đời Phúc Âm thôi, cũng bị bách hại.
Phúc
Âm hôm nay, gợi nhớ Lời Ngài dạy:
“Phàm
ai tuyên bố nhận Thầy trước mặt thiên hạ, thì Thầy cũng sẽ tuyên bố nhận người ấy
trước mặt Cha Thầy, Đấng ngự trên trời.” (Mt 10:32)
Sống
Lời Chúa, ta sẽ được Ngài bảo vệ và giúp đỡ. Được Chúa giúp, ta không còn nguy
cơ để luột mất sự sống của chính mình. Bởi, trên thực tế, nhiều người vẫn cứ
nhượng bộ chấp nhận sự xấu để được sống thoải mái dễ chịu. Chính vì thế, Ngài
đã bảo:
”Anh
em đừng sợ những kẻ giết được xác, nhưng không giết được hồn; hãy sợ Đấng có thể
diệt cả hồn lẫn xác, trong hoả ngục”. (Mt 10:28).
Quả
thật, lo sợ lớn đối với mọi người không là sự chết, nhưng sợ bị lôi cuốn mà phản
lại các đặc trưng / đặc điểm lâu nay ta vẫn có, trong cộng đoàn. Sống có đặc
trưng/đặc điểm nơi cộng đoàn, là sống biết truyền rao thông điệp của Chúa. Đó
là cuộc sống của tiên tri/ngôn sứ. Sống tiên tri, không có nghĩa sống theo kiểu
cách của nhà phù thuỷ, biết trước sự việc xảy đến. Sống tiên tri, là đọc được
“dấu chỉ thời đại”. Là, biết hướng đi xấu của xã hội đang trên đà đi xuống. Sống
tiên tri, là như Winston Churchill thập niên ‘30’, đã dám tự mình chống lại
chính sách nhượng bộ, muốn quay sang với Hitler.
Sống
tiên tri, là sống vai trò đã diễn tả ở bài đọc một, trong đó ông Giêrêmia lúc
ban đầu chẳng muốn làm ngôn sứ. Ông nghĩ, mình không đủ tài năng và tư cách làm
theo lời Chúa, cho đến khi Chúa quyết định chọn ông. Và khi ấy, ông chợt nhận
ra: vai trò truyền rao thông điệp của Chúa, đã làm, đã làm mất đi nhiều bè bạn,
nên ông nói:
“Hãy tố cáo, hãy tố cáo
nó đi!
Tất cả bạn bè thân thích
đều rình xem con vấp ngã.”
(
Ge 20:10).
“Tố cáo và rình xem con vấp ngã”, là cách thức con người ngày nay đã đối
xử với Gandhi, Martin Luther King, và nhiều ngôn sứ khác. Tố cáo và rình rập, vẫn
dễ làm hơn là chịu nghe theo lời khuyên. Và ngôn sứ đã đã chịu nghe vì biết có
Thiên Chúa, có Đấng –Là- Sự- Thật luôn chống đỡ:
“Nhưng
Đức Chúa hằng ở bên con,
như
dũng tướng vạn năng;
bởi
thế, những kẻ bách hại con trượt nhào không sao thắng nỗi.”
(Ge 20:11)
Hội
thánh hôm nay, cũng có hai nhóm ngôn sứ. Nhóm đầu,
coi như theo đúng ’hiến pháp’ gồm giám mục,
linh mục, các nhà thần học và thủ lĩnh tôn giáo, nam lẫn nữ. Vai trò của các vị
này là giúp ta sống niềm tin theo đúng tinh thần Phúc Âm, ở đời thuờng. Nhóm thứ
hai, là các tiên tri có “đặc sủng “ theo đúng nghĩa của thế giới gian trần. Là
những Martin Luther King,những Giám mục Romero thời đại, ta vẫn thấy. Nói
chung, ngôn sứ là những vị biết trao tặng đời mình cho những gì mình tin tưởng.
Cùng
một chiều hướng, có thể nói không sai rằng: Mẹ Têresa Calcutta đã là ngôn sứ. Mẹ
là ngôn sứ không theo nghĩa những gì mẹ nói. Nhưng là theo những gì mẹ làm. Nhất
thứ, điều mẹ làm đã nhắc ta nhớ đến kẻ nghèo nhất trong số người nghèo hèn. Và,
nhận ra diện mạo Đức Chúa nơi người hèn yếu. Cũng nên biết rằng, tên và tuổi
chúng ta đã và đang được sắp vào danh sách các ngôn sứ Đạo Chúa ngay ngày hôm
nay. Trong cộng đoàn thân thương của chính mình.
Với
Tân Ước, ngôn sứ là quà tặng của Chúa Thánh Linh. Và theo ý nghĩa đích thực của
danh xưng, đây chính là “ ơn gọi” rất đặc thù. Tuy nhiên, một số loại hình của
vai trò ngôn sứ đã có sẵn nơi mỗi một người chúng ta. Bởi, khi thanh tẩy, ta đã
đã được mời gọi làm nhân chứng cho giá
trị của Lời Chúa. Nhân chứng, bằng lời nói và bằng gương sáng trước các nghịch
cảnh xảy ra ở gia đình, nơi sở làm, ngoài phố chợ và đường đời.
Giả
như, ta thấy sống đời con Chúa không khác gì như đời sống của người dưng ở đời
thường. Hoặc giả như cộng đoàn ta sinh hoạt chẳng để lại dấu ấn nào với xã hội
quanh ta thì lúc ấy ta cũng nên tự kiểm, coi xem lối sống của ta có phản ánh điều
Phúc Âm vẫn đòi hỏi không. Bởi, chúng ta tề tựu quanh nhau mỗi tuần để dâng tiến
nguyện cầu thôi, chưa đủ. Cuộc sống của ta phải làm chứng cho sự công bình, phẩm
cách, chính trực, tinh thần phục vụ, san sẻ nguồn lợi tức, bảo vệ kẻ hèn yếu, bị
bỏ rơi, mới đúng nghĩa.
Sống
làm chứng, có thể gây nhiều phản đối/chống trả từ phía bạn bè/người quen. Sống,
với chủ trương ‘lương thiện’ hơn bon chen, ‘phục vụ’ hơn thao túng, ‘công minh’
hơn ngạo mạn. ‘Bảo bọc, giùm giúp’ khách lạ người dưng hơn cứng ngắc với luật lệ,
vẫn là, những việc khó làm trong cuộc sống hằng ngày. Tuy nhiên, sống chính trực
với Đức Kitô, vẫn hơn là o bế mị dân để lôi kéo kẻ yếu về phe ta. Và, trong mọi
trường hợp, vẫn cần tin tưởng nơi Chúa và nơi chính mình. Và trên hết, cần thâm
tín rằng: phương cách duy nhất làm lợi cho mọi người là Đường Chúa dẫn đi.
Trong
tin tưởng vào Đường Chúa dẫn đi, ta chung vui góp giọng cùng lời ca hôm trước:
“
Cho tôi được một lần
Nhìn
quê hương đợi sáng
Một
lần nhân nghĩa sống lên ngôi
Người
người cùng chung vui một lối
Đời
thôi không lừa dối
Vì
đã yêu thương rồi”
(Bảo
Thu- Cho Tôi Được Một Lần)
Đúng
thế. Khi, người người cùng chung một lối- lối sống, lối nhìn sự việc – thì đời
người sẽ “thôi không lừa dối”, mà là yêu thương. Yêu, như Chúa vẫn dạy. Yêu,
khi “chia nhau nụ cười”, và “ an ủi lúc khổ đau”. Yêu, bằng tình đằm thắm. Rất
thân thương.
Lm Kevin O’Shea CSsR biên-soạn –
Mai Tá lược
dịch.
No comments:
Post a Comment