Suy tư Tin Mừng Chúa Nhật thứ 2 mùa Chay năm A 08/3/20
Mt 17: 1-9
Sáu
ngày sau, Đức Giêsu đem các ông Phêrô, Giacôbê và Gioan là em ông Giacôbê đi
theo mình. Người đưa các ông đi riêng ra một chỗ, tới một ngọn núi cao. Rồi Người
biến đổi hình dạng trước mặt các ông. Dung nhan Người chói lọi như mặt trời, và
y phục Người trở nên trắng tinh như ánh sáng. Và bỗng các ông thấy ông Mô-sê và
ông Êlia hiện ra đàm đạo với Người. Bấy giờ ông Phêrô thưa với Đức Giêsu rằng:
"Lạy Ngài, chúng con ở đây, thật là hay! Nếu Ngài muốn, con xin dựng tại
đây ba cái lều, một cho Ngài, một cho ông Môsê, và một cho ông Êlia." Ông
còn đang nói, chợt có đám mây sáng ngời bao phủ các ông, và có tiếng từ đám mây
phán rằng: "Đây là Con yêu dấu của Ta, Ta hài lòng về Người. Các ngươi hãy
vâng nghe lời Người!" Nghe vậy, các môn đệ kinh hoàng, ngã sấp mặt xuống đất.
Bấy giờ Đức Giêsu lại gần, chạm vào các ông và bảo: "Chỗi dậy đi, đừng sợ!"
Các ông ngước mắt lên, không thấy ai nữa, chỉ còn một mình Đức Giêsu mà thôi.
Đang khi thầy trò từ trên núi xuống, Đức Giêsu truyền cho các ông rằng: "Đừng nói cho ai hay thị kiến ấy, cho đến khi Con Người từ cõi chết trỗi dậy."
Vươn mình theo, dãy
Hoành Sơn mê mải.”
(dẫn từ thơ Vũ Hoàng Chương)
Hoành sơn xưa, có là núi vắng Chúa
đặt chân? Non sông nay, có là miền đất thánh-nhân về? Thánh nhân về, là về với
nhân gian một cõi, có lòng mình/lòng người, đầy tình tự. Nhân gian nay đà thấy
Chúa biến hình đổi dạng thành Đấng thánh, rất Mêsia như trình thuật thánh
Mátthêu vẫn còn ghi.
Trình thuật nay kể về một biến hình
đổi dạng nơi Đức Giêsu, mà các thánh xưa nay chưa từng thấy. Các thánh, gồm có
Phêrô, Giacôbê và Gioan, tức các đấng bậc gần gũi cất bước lên chốn non cao
thấy Chúa biến hình thành Đấng Thánh, rất phi thường. Các thánh nghe giọng thần
thiêng tỏ bày sứ điệp chưa từng biết. Giọng hôm ấy, xác định Đức Giêsu là Con
Một của Chúa Cha hiền hoà, đáng kính.
Biến hình đổi dạng nơi Đức Giêsu, là
sự kiện xảy đến với nhiều tình tiết, rất đặc biệt. Cũng tương tự như ngày Chúa
sống lại. Hoặc rõ hơn, như biến cố Chúa về trời. Vượt quá chuyện thường ngày.
Rất khó hiểu. Chúa thay hình đổi dạng, tựa hồ như Môsê xưa đã biến hình, trên
đỉnh núi Sinai, khi giáp mặt trực diện với Giavê. Gặp Giavê, mặt mày Môsê sáng
như ánh mặt trời. Long bào của ông, trắng toát như ánh dương. Rất đặc biệt.
Thánh Mátthêu kể rằng: các thánh tông
đồ lúc ấy rất ngạc nhiên, hãi sợ và bắt đầu nói lung tung về chuyện dựng xây
căn nhà ở chóp núi. Đó là chuyện bình thường ở huyện người người vẫn làm thế,
khi mất cảnh giác.
Biến hình là chuyện xem ra không bình
thường xảy đến với chúng ta. Chí ít, là khi ta sống trong thế giới đầy những
biến đổi hình dạng, về mọi thứ. Như sâu nhộng trở thành bươm bướm mà ta gọi là
sự biến thái vẫn xảy đến trong đời của loài thú. Hệt như em bé biến dạng đổi
hình, khi mới sinh. Đó là điều mà thánh Âu Tinh gọi bí nhiệm sản sinh. Là, mầu
nhiệm lớn hơn cả phục sinh: đến với thế giới qua cốt cách con người, vẫn là
chuyện cao cả hơn là trở về với hình thù mình, sau khi chết. Mỗi ngày và mọi ngày,
vẫn xảy đến với ta qua đủ loại thay hình đổi dạng, hệt như thế. Cả bên trong.
Trong sự sống riêng tây của mỗi người. Vấn đề tuy đơn giản, nhưng sâu sắc. Thay
đổi bản vị, vẫn xảy đến, qua nhận thức. Qua tình yêu.
Và đây là quan điểm rất xác thực của
tác giả Mátthêu. Quan điểm của thánh nhân không nằm ở mặt ngoài, hoặc chỉ thay
đổi mỗi xác phàm. Thay đổi về thân xác, là lối nói để diễn tả thay đổi về bản
vị. Rất nhiều lần, Đức Giêsu có những khoảnh khắc nhận thức bên trong. Khoảnh
khắc về tình thương yêu, rất thấu đáo. Khoảnh khắc, qua đó Ngài ồ ạt tăng
trưởng bản thân để trở thành con người đầy bản vị. Và, đặc ân đến với các tông
đồ vào lúc ấy, là được phép hiện diện và thấy được chuyện xảy đến, rất hiếm
quý.
Đức Giêsu vẫn theo lộ trình bình
thường, để có được kinh nghiệm rất thường tình của con người. Ngài học hỏi mọi
thứ qua thử thách và sai sót. Mỗi ngày, Ngài khám phá ra nhiều điều mới mẻ về
chính Ngài và về loài người. Cả những điều mới mẻ về Cha, mà chính Ngài đã trải
nghiệm. Đức Giêsu là người từng trải nghiệm sâu sắc/bén nhạy về những thứ ấy.
Ngài có những khoảnh khắc thương yêu rất mặn nồng. Cũng ưu tư lo lắng, hãi sợ.
Cũng trải nghiệm nhiều phút giây vui vầy, tuyệt diệu.
Và, mỗi lần có sự việc mới mẻ xảy
đến, Ngài thay đổi tự bên trong. Và cứ thế, Ngài bắt đầu trở nên giống hình thù
mà Ngài vẫn có ở trong Ngài. Ngài không là thiên thần. Cũng đạt chốn Thiên
quốc. Ngài giống như ngôn sứ Cựu Ước, có tầm nhìn sâu sắc trong cuộc sống –tầm
nhìn thấu đáo do Cha ban. Nhưng Ngài không chỉ là thế, như một ngôn sứ không
hơn không kém. Mà, còn trinh trong cả ở nội tâm. Ngài không có triệu chứng tâm
can đau yếu. Nhưng, Ngài hoàn toàn hội nhập vào với thực tại. Mỗi khi có cảm
nghiệm gì lớn lao, toàn bộ con người Ngài phản ánh niềm vui chan hoà cho tất
cả.
Kinh nghiệm đỉnh núi, là kinh nghiệm
gì? Là, cảm nghiệm rằng Ngài được Cha hoàn toàn chấp nhận và yêu thương làm Con
Cha. Và, Cha không thể chờ đợi lâu hơn nữa để tỏ bày cho Ngài biết là Ngài được
Cha chấp nhận thương yêu biết dường nào. Ngài không là kẻ xa lạ với Cha. Và,
Cha cũng không xa lạ gì Ngài. Ngài không là người bạn của Cha chỉ trong chốc
lát. Và, Cha cũng chẳng là bạn hiền của Ngài chỉ một phút chốc, những miên
trường, mãi mãi
Cảm nghiệm Ngài cho thấy tương quan
giữa Ngài và Cha. Giữa Cha và Ngài. Không là tương quan chỉ phút chốc. Hoặc,
lúc trầm lúc bổng. Lúc tắt lúc bật trở lại. Ngài thực sự biết rõ Cha và quyết
trở thành Thiên Chúa, giống như Cha. Và, Cha cũng biết rõ Ngài. Cha vẫn muốn
Ngài thành Thiên Chúa theo cung cách rất Giêsu Kitô. Tựa hồ một biến đổi còn
diễn tiến. Và lúc này là lúc thấy rõ diễn tiến hai chiều. Diển tiến cho thấy
Đức Giêsu trở nên thần thiêng như Thiên Chúa. Và Thiên Chúa đang trở thành
người phàm, như Đức Giêsu. Ta có thể gọi đó là biến hình hoặc nhập thể, cũng
chẳng sai.
Tất cả sự việc này, tháp nhập vào với
giọng nói vang vọng từ trên cao khẳng định với các tông đồ về điều rất chính
yếu:“Này là Con yêu dấu của Ta, Ta hài lòng về Người.”(Mt 17: 5)
Ngay khi ấy, các thánh tông đồ vẫn chưa nhận ra ý nghĩa của giọng nói,
ngay tức khắc. Chỉ về sau, các thánh nhân mới nhận ra được ý nghĩa thâm sâu về
những gì xảy đến với chính mình. Và, Chúa cũng đã căn dặn các thánh đừng cho ai
biết chuyện ấy, ít nhất chỉ phổ biến sau ngày sống lại, mà thôi. Mãi sau, các
thánh mới nhận ra ý nghĩa đúng như thế. Cũng phải mất một thời gian chay tịnh
rất dài ngày, người người mới nhớ về những chuyện như thế. Và, cũng đã am hiểu.
Và khi các thánh tông đồ tin tưởng
vào Đức Giêsu và Cha Ngài, thì lúc ấy các thánh mới có cảm nghiệm đích thực về
những gì xảy đến. Cảm nghiệm rằng, Đức Giêsu và Chúa Cha đã đến nơi chốn hoang
vu thần thiêng là để chấp nhận thương yêu các thánh tông đồ cách trọn vẹn. Và
các thánh cũng hài lòng được gần gũi Chúa. Kể từ đó, các thánh mới thông hiểu
sự việc hầu thương yêu Đức Giêsu và Chúa Cha, theo cung cách khác hẳn. Khác
trước rất nhiều. Cũng từ đó, các thánh bắt đầu thấy được chính mình. Biết được
đời mình nay đã thay hình đổi dạng như thành quả có được từ một Biến hình của
Đức Chúa, rất dễ thấy.
Cuối cùng, các thánh khám phá ra rằng
các ngài cũng có thể thực hiện được chuyện biến dạng đổi hình, cho nhau. Thực
hiện được, mỗi khi các thánh chấp nhận yêu thương bất cứ người nào trong cộng
đoàn mình chung sống. Và, đây là động lực thúc đẩy một khởi đầu, thêm một lần.
Rồi từ đó, tương quan giữa các thánh cũng đã thay hình đổi dạng, rất “biến
hình”. Các thánh, nay trở thành người anh/người chị trong cộng đoàn Hội thánh,
đã biến hình đổi dạng từ trong ra, và từ ngoài vào, rất liên hồi.
Chính vì thế, hôm nay, ngày Chúa
“biến hình” chỉ một thoáng mong manh, để người người nhìn thấy trước sự kiện
phục sinh rất yên tâm, thư giãn. Thư giãn, để không còn sợ rằng Mùa Chay sẽ
nặng nề, khó chịu với bất cứ ai. Bởi, biến hình hôm nay là thông điệp. Và cũng
là sứ mạng. Thông điệp bày tỏ rằng: chính vì Đức Giêsu, mà người người sẽ còn
thay hình đổi dạng, nhiều hơn nữa. Sứ mạng, là sứ mạng để chứng tỏ, rằng: nếu
tin vào Đức Giêsu, ta sẽ có khả năng giúp mọi người biến hình đổi dạng, như Đức
Chúa. Chỉ cần ta thực tình chấp nhận nhau, yêu thương nhau. Chấp nhận vui hưởng
sự hiện diện bên nhau. Có nhau, để yêu thương giùm giúp hết mọi người, cũng đã
đạt.
Vậy thì, Mùa Chay hôm nay có nghĩa
gì, đối với ta? Chay kiêng một mùa, là quyết trao cho nhau và cho mọi người
khẳng định cần biến hình đổi dạng. Biến và đổi, rồi tạo cho mình một loại hình,
tựa như thế. Loại hình thực tình chấp nhận nhau. Thực tình yêu thương đùm bọc
lẫn nhau. Thực tình vui hưởng sự hiện diện/gần gũi, ở bên nhau.
Trong khí thế bừng bừng tình yêu thương có từ Đức Chúa đã biến đổi hình,
ta hân hoan ngâm nốt lời thơ trên mà hát:
“Chạy dọc lên, thông cảm ý ngang tàng,
Cùng chồm dậy, đáp lời hô vĩ đại!”
(Vũ Hoàng Chương – Bài Ca Bình Bắc)
Lời hô vĩ đại bữa ấy cũng như hôm nay, không hẳn là “Bài Ca (để) Bình
Bắc” hoặc bình Nam, cho bằng lời hô vang hãy biến hình và đổi dạng, như Đức
Chúa từng làm. Vẫn rất cần. Cũng rất nên.
Lm Kevin OShea DCCT biên soạn –
Mai Tá lược dịch.
No comments:
Post a Comment