Suy
Tư Tin Mừng trong tuần 29 thường niên năm B 18/10/2015
Tin Mừng (Mc 10:
35-45)
Khi
ấy, hai người con ông Dêbêđê là Giacôbê và Gioan đến gần Đức Giêsu và nói:"Thưa Thầy, chúng con muốn Thầy thực
hiện cho chúng con điều chúng con sắp xin đây." Người hỏi:"Các anh muốn Thầy thực hiện cho các anh điều
gì?" Các ông thưa:"Xin cho
hai anh em chúng con, một người được ngồi bên hữu, một người được ngồi bên tả
Thầy, khi Thầy được vinh quang." Đức Giêsu bảo:"Các anh không biết các anh xin gì! Các anh
có uống nổi chén Thầy sắp uống, hay chịu được phép rửa Thầy sắp chịu không?"
Các ông đáp:"Thưa được."
Đức Giêsu bảo:"Chén Thầy sắp uống,
anh em cũng sẽ uống; phép rửa Thầy sắp chịu, anh em cũng sẽ chịu. Còn việc ngồi
bên hữu hay bên tả Thầy, thì Thầy không có quyền cho, nhưng Thiên Chúa đã chuẩn
bị cho ai thì kẻ ấy mới được."
Nghe
vậy, mười môn đệ kia đâm ra tức tối với ông Giacôbê và ông Gioan. Đức Giêsu gọi
các ông lại và nói: "Anh em biết:
những người được coi là thủ lãnh các dân thì dùng uy mà thống trị dân, những người
làm lớn thì lấy quyền mà cai quản dân.Nhưng giữa anh em thì không được như vậy:
ai muốn làm lớn giữa anh em thì phải làm người phục vụ anh em; ai muốn làm đầu
anh em thì phải làm đầy tớ mọi người. Vì Con Người đến không phải để được người
ta phục vụ, nhưng là để phục vụ, và hiến mạng sống làm giá chuộc muôn
người."
“Xin hãy yêu tôi,
những lòng hoa thắm”,
Xuân
đã hồng, thu biếc, tôi làm thơ.”
(Dẫn từ thơ Đinh Hùng)
Câu chuyện kể bên dưới, lại cũng giống như bài
thơ yêu, lòng hoa thắm ở Châu Phi.
Tôi có quen vị linh mục nọ. Ông được cha chánh-xứ
mời đến giảng vào buổi Tiệc Thánh, được cử hành tại giáo-xứ thánh Martin de
Porres ở Soweto, Nam Phi. Ông là một trong hai người da trắng duy-nhất sống
chung với sáu trăm giáo-dân bản xứ trong cộng-đoàn, ở đây. Ông thuật rằng: khi
ông giảng, mọi người ở dưới vừa nghe vừa nhảy múa, còn hát vang, cười thích thú
mỗi khi ông kể đôi ba chuyện khôi hài để minh hoạ cho đề tài thần học khô cứng,
trong bài giảng. Chia sẻ có
đến mười phút, mà cử-toạ vẫn cố nài ông cho họ nghe thêm dăm ba phút nữa. Ông
nói đó là lần đầu trong cuộc đời linh-mục, ông bị chê là giảng-giải ngắn quá
sức. Ở Soweto, chia-sẻ Lời Chúa tối thiểu phải kéo ít nhất là 20 phút.Thật ra,
thì sức sống và năng-lực của giáo-xứ đây, là chuyện thần-kỳ. Bài giảng dù có
ngắn, nhưng thánh-lễ vẫn kéo dài đến hơn hai tiếng. Không ai đi trễ. Chẳng ai
vội về sớm, để làm gì.
Hôm nay, Giáo hội mừng Chúa Nhật Truyền-Giáo.
Theo truyền-thống, đây là ngày để ta suy ngắm về sứ-vụ rao-giảng Tin Mừng của Chúa,
đến với mọi người. Nhiều năm về trước, mỗi khi nguyện-cầu cho ơn gọi Thừa-sai,
giáo-hội ở đây thường lạc-quyên hỗ-trợ cho công-cuộc truyền-giáo ở các vùng
sâu, vùng xa trên thế-giới.
Hy-vọng là, bằng vào nỗ-lực ấy, người dân
ngoài Đạo sẽ hồi-hướng quay về cùng Hội thánh. Hẳn ta còn nhớ ở xứ xa xôi thời
ấy, chỉ mất 10 xu thôi, ta cũng có thể cho máy bay được ở thêm 1 phút trên bầu
trời ngời sáng. Và, chỉ mất một đô thôi, ta cũng có thêm được ít thuốc thang
cho người bệnh, đến cả tuần.
Thiên-Chúa có cách riêng biệt của Ngài để đáp
trả ý/lời nguyện-cầu, của mọi người. Ngài đổi ngược cảnh-tình thế-giới để cho
thấy: ngày nay, nơi nào là xứ-sở truyền-giáo, mới đúng. Ai là người có nhu-cầu
tâm-linh, hơn ai hết.
Không có gì để ngờ-vực nữa, các nước phát-triển
nay có trách-nhiệm lớn về tiền bạc/tài chánh đối với người anh người chị, ở
nước nghèo. Tính bình-quân, ta sở-hữu quá nhiều. Trong khi mỗi ngày, có đến
31,000 người đang chết dần chết mòn vì thiếu ăn, đói khổ. Ở các nước còn đang
mở-mang, thì nơi đây, lại thấy sức sống của Giáo-hội triển-nở dồi-dào, mạnh mẽ
hơn. Nơi đây, đang thấy sản sinh ra nhiều ơn gọi. Và ơn tử đạo.
Đến nay, người ta còn thấy quá nhiều quốc-gia
đã trồi lên như ngọn nến sáng-soi niềm tin, cho thế-giới. Như Nam Phi chẳng
hạn, có đến 80 % dân chúng ở đây, theo Đạo Chúa. Và 60 % dân-cư nơi này vẫn
hiên-ngang cất bước đến nhà thờ, ngày của Chúa.
Với cộng-đồng người bản xứ thiếu nghèo đủ mọi
thứ, ơn gọi lại cứ phát-triển. Và, con số ngôn-sứ tại xã-hội an-bình, công-minh,
ít bạo-động, đang cứ thế dần tăng. Và số lượng các vị quyết sống chết vì đạo,
không ngại-ngần hy-sinh cuộc sống của chính mình, để người người thấy được một
xã-hội lành-mạnh như thế, đang thành hình.
Thế hệ trước, mỗi khi nói đến thừa-sai rao-giảng,
ta thường nói theo giọng-điệu kẻ cả, cha chú. Nói, nhưng vẫn theo giọng/điệu
tập-trung mọi sự vào Châu Âu. Để rồi, làm cách nào đó khiến nền văn-hoá bản xứ
tàn-lụi dần, trong quên-lãng. Ngày tháng ấy, nay trôi dần vào dĩ-vãng. Hội
thánh, nay không còn áp-đặt hình-ảnh một Đức Kitô da trắng nắng hồng khom mình
trên các trẻ bé da màu, mà ban phát.
Nhưng, người người đều đã nhận ra rằng: Thiên-Chúa
nay vẫn hiện-diện với mọi dân-tộc có bản sắc văn-hoá sáng-chói của một bình-minh
đầy văn-minh. Những gì Hội-thánh toàn-cầu mang đến cho các Giáo-hội sở-tại,
ngang qua tiền bạc và nhân-sự là để phục-vụ. Là, cơ-hội tốt để ta thực-thi
những gì mình từng tuyên-xưng ở đây, nơi này. Ngày của Chúa.
Nếu ta chẳng quan-tâm gì tình-trạng đói-nghèo
trên thế-giới, như thế là ta chưa nghe biết gì đến tín-thư của Tin Mừng, hết.
Tín-thư ấy, nay là: ta phải “cho đi” mọi của cải riêng tư của mình, dù
cần-thiết để sống còn. Cho đi, để tất cả con cái Chúa ở đâu đó, đất miền
nghèo đói, có cơ may được học hành, được giúp-đỡ về phúc lợi. Và, được săn-sóc
về y-tế.
Điều Chúa muốn, là dân con mọi người được sống
có phẩm-cách. Hiểu như thế, thì Tin Mừng Chúa Nhật Truyền-Giáo mới có ý-nghĩa
sâu-sắc, để đời. Bởi, đã lâu rồi, ta cứ tưởng rằng mình thuộc về Giáo-hội Công-giáo
La-Mã tập-trung mọi sự dồn về cho Âu Châu. Hoặc, trời Tây phây phây, đầy đủ.
Bởi thế nên, ta vẫn cứ xử sự theo cung cách của kẻ cả, đối với các Giáo hội sở-tại,
còn thấp kém. Và từ đó, coi nền văn-minh khác với văn-minh của mình, như tôi
đòi, ở dưới.
Rõ ràng là, văn-hoá rất “Tây” của ta, dù có đủ
tính-cách tinh-vi phức-tạp, công-bằng và uyển-chuyển, xem ra đang mất đi thần
hồn và thần tính, của chính mình. Các nước phát-triển, nay đã nhanh chóng trở-thành
đất miền truyền-giáo rất mới, của thế-giới. Trong mai ngày, các nuớc chậm phát-triển,
có lẽ sẽ giúp ta tìm lại được diện-mạo Đức Kitô, trong nền văn-hoá của chính
mình. Và, một lần nữa như thế, sẽ giúp ta tìm được con đường. Sự thật. Và sự
sống. Của Tin Mừng.
Các nước kém cỏi, cho ta thấy rằng, cả vào khi
người người có nhu cầu thiết yếu để mưu cầu cho cuộc sống hằng ngày. Sống cho
đúng với nhân cách của con người, dù đang ở vào tình cảnh khó khăn, nhưng yêu
thương, để đứng vững trong niềm tin yêu, chung thuỷ. Dĩ nhiên là, việc này
không đem đến cho ta cú sốc nào cả.
Bởi, như Đức Giêsu nói với ta hôm nay, -và đây
mới là điều cần thiết- là: không ai, không có gì, và không nền văn-hoá nào được
phép thống-trị người khác. Không được phép trở-thành cơ-chế độc-đoán, với bất
cứ một ai. Chí ít là văn-hoá khác mình. Điều, làm cho cộng-đồng dân con Đạo
Chúa trở thành những con người cao cả, là lòng khiêm hạ độ lượng. Độ-lượng,
trong phục-vụ, khiêm hạ, cả trong lúc được người khác phục -vụ mình, nữa.
Trong cảm-nghiệm những điều như thế, nay ngâm
nốt bài hơ còn ngâm dở, vẫn hát rằng:
“Xin hãy yêu tôi, những lòng hoa thắm,
Xuân đã nồng, thu biếc, tôi làm thờ.
Cửa phòng tôi giăng lưới nhện mong chờ,
Buồn phơ-phất mới trông chiều, ngóng gió.”
(Đinh Hùng – Xin Hãy Yêu Tôi)
Có lẽ, đó sẽ là và còn là sự khác biệt giữa
người ở châu Âu, châu Phi và châu nào khác, trong yêu-thương, phụng thờ Đức Chúa,
với tấm lòng trong trắng, cũng rất thơ. Đó, cũng sẽ là sự khác-biệt trong
cảm-nhận tình yêu-thương nồng-thắm nơi dân con của Chúa, vẫn vui tươi trong thờ
phụng và hăng say giùm giúp, đỡ nâng. Đó chính là tình yêu. Là, niềm tin
đích-thực của mọi người. Trong đời.
Lm
Richard Leonard sj biên soạn
-
Mai Tá lược
dịch
No comments:
Post a Comment