Friday 2 October 2015

“Rao rao gió thổi phương xa lại”,



Suy Tư Tin Mừng trong tuần 28 thường niên năm B 11/10/2015

Tin Mừng (Mc 10: 17-30)

Một hôm, Đức Giêsu vừa lên đường, thì có một người chạy đến, quỳ xuống trước mặt Người và hỏi: "Thưa Thầy nhân lành, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời làm gia nghiệp?" Đức Giêsu đáp:"Sao anh nói tôi là nhân lành? Không có ai nhân lành cả, trừ một mình Thiên Chúa. Hẳn anh biết các điều răn: Chớ giết người, chớ ngoại tình, chớ trộm cắp, chớ làm chứng gian, chớ làm hại ai, hãy thờ cha kính mẹ." Anh ta nói:"Thưa Thầy, tất cả những điều đó, tôi đã tuân giữ từ thuở nhỏ." Đức Giêsu đưa mắt nhìn anh ta và đem lòng yêu mến. Người bảo anh ta:"Anh chỉ thiếu có một điều, là hãy đi bán những gì anh có mà cho người nghèo, anh sẽ được một kho tàng trên trời. Rồi hãy đến theo tôi." Nghe lời đó, anh ta sa sầm nét mặt và buồn rầu bỏ đi, vì anh ta có nhiều của cải.

Đức Giêsu rảo mắt nhìn chung quanh, rồi nói với các môn đệ: "Những người có của thì khó vào Nước Thiên Chúa biết bao!" Nghe Người nói thế, các môn đệ sững sờ. Nhưng Người lại tiếp: "Các con ơi, vào được Nước Thiên Chúa thật khó biết bao! Con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào Nước Thiên Chúa." Các ông lại càng sửng sốt hơn nữa và nói với nhau:"Thế thì ai có thể được cứu?" Đức Giêsu nhìn thẳng vào các ông và nói:"Đối với loài người thì không thể được, nhưng đối với Thiên Chúa thì không phải thế, vì đối với Thiên Chúa mọi sự đều có thể được."

Ông Phêrô lên tiếng thưa Người:"Thầy coi, phần chúng con, chúng con đã bỏ mọi sự mà theo Thầy!" Đức Giêsu đáp:"Thầy bảo thật anh em: Chẳng hề có ai bỏ nhà cửa, anh em, chị em, mẹ cha, con cái hay ruộng đất, vì Thầy và vì Tin Mừng, mà ngay bây giờ, ở đời này, lại không nhận được nhà cửa, anh em, chị em, mẹ, con hay ruộng đất, gấp trăm, cùng với sự ngược đãi, và sự sống vĩnh cửu ở đời sau.”


“Rao rao gió thổi phương xa lại”,
 Buồn đâu say ngấm áo xuân ai.
Lay bay lời hát, ơ buồn lạ.
E buồn trong mộng có đêm nay.
            (Dẫn từ thơ Hàn Mặc Tử)
Đêm nay hay mai ngày, nhiều người vẫn buồn như thế. Nỗi buồn, như của người giàu có ở trình-thuật thánh Mác-cô hôm nay. Trình-thuật ở ngoài đời, lại cũng có những nỗi buồn ở đâu đó, cả trong Đạo lẫn ngoài đời, rất hôm nay.
John Calvin, người đầu sáng lập phong trào Thệ Phản, từng chống đối lập trường của Hội thánh Công giáo chủ trương coi luật lệ của Bí tích như phương cách cứu chuộc loài người: “Nếu anh biết giữ gìn luật pháp, thì pháp luật sẽ gìn giữ anh”.Ông có lý để phản bác đường lối rao giảng của một số linh mục, ngày hôm nay.
Ông chủ trương rằng Thiên Chúa định trước mọi việc. Ngài trao ban niềm tin cho ai thì kẻ ấy được cứu rỗi. Calvin biện luận rằng ai không được thế, sẽ bị thua. Chính vì thế, thật khó biết rằng ai là người nào. Chuyện này thật cũng khó.
Tuy thế, chỉ trong vòng vài năm sau đó, cộng đoàn kẻ tin theo ông ở Genève muốn biết làm thế nào để chắc chắn được rằng mình đi đúng đường. Để được rỗi. Và, đồ đệ của ông bèn phải giải thích là có hành xử cho đúng, cho phải lẽ mới hy vọng mình thuộc lớp người được Chúa thương cứu.
Hành xử cho phải, tức không say sưa, vui chơi cờ bạc, đàng điếm. Nhưng, biết làm việc cật lực, tiết kiệm tiền bạc và nhất mực tuân giữ mười điều giới lệnh, có thế mới được xếp vào hàng những người được tuyển chọn. Chẳng thế mà, sau khi Calvin qua đời, giới Thệ Phản đã tuân thủ luật đạo về luân lý rất nghiêm nhặt, thay cho 7 phép Bí tích, để nắm chắc con đường dẫn về Thiên quốc.                           
Người thanh niên trong Tin Mừng cũng nắm phần chắc là mình đi đúng đường, để được rỗi. Anh hiền lành. Là, dân con Do Thái tuân giữ mọi luật. Và, là người Chúa chỉ nhìn thấy đã chạnh lòng thương. Anh hy vọng luật lệ sẽ cứu rỗi anh. Bởi thế nên, anh vẫn chọn đường đến thiên đường bằng cách thức đúng nhất. Đúng thời. Đúng nơi. Nhưng Chúa đâu chối bỏ bất cứ một ai chỉ muốn sống đàng hoàng. Tử tế. Ngài hiến tặng thanh niên hiền phương cách hay hơn cả, là: chọn lựa tương quan đến với Chúa. Theo chân Chúa.
Bởi, nếu không quan hệ mật thiết với Ngài, thì lề luật và đạo đức chỉ là hình thức của bạo quyền. Không nên tin tưởng vào một Thần Linh đầy bạo quyền. Trái lại, chỉ nên tin Đấng từng đòi hỏi, thử thách mọi người ở những nơi mà người người dễ bị tổn thương nhất. Với người thanh niên trong truyện, của cải là chướng ngại lớn ngăn cản anh đến với Chúa. Khi quan hệ với Chúa, của cải tiền bạc và cuộc sống dễ dãi sẽ bị đặt vào tình thế có nguy cơ. Cần rời bỏ.
Với tín hữu thời tiên khởi, Tin Mừng nhấn mạnh vấn đề nghiêm trọng mà người người vẫn ưu tư khắc khoải: là: luật theo Chúa, phân chia giàu/nghèo, cộng đoàn quyết đi theo Ngài. So với tổ tiên, chúng ta cũng đã và đang thuần hoá tính triệt để của Tin Mừng hôm nay. Thuần hoá, vì thích thú nghĩ rằng luật lệ sẽ cứu được ta.
Trong khi Chúa lại bảo ơn cứu độ chỉ có được nếu ta biết quan hệ mật thiết với Chúa. Mật thiết, trong hy sinh suốt cuộc đời. Luật lệ chỉ hữu ích, tồn tại nếu chúng giúp ta đào sâu tương quan với Chúa, rồi từ đó biết phục vụ người anh em.
Cả luật đạo lẫn luật đời, nếu thực thi cho đúng cách, sẽ đem lại nhiều vấn nạn cùng thử thách có liên quan đến tính cách đạo đức của luật. Với thế giới, mà phần lớn tài nguyên phong phú đang nằm trong tay một số người da trắng trí thức, khuynh loát và, có đạo.
Thì, đòi hỏi của Tin Mừng nay sẽ trực chỉ và thử thách, như từng thử và thách người thanh niên giàu có nọ. Lời của Chúa còn đó, vẫn làm anh rất buồn:” Anh chỉ thiếu có một điều, là hãy đi bán những gì anh có mà cho người nghèo, anh sẽ được một kho tàng trên trời. Rồi hãy đến theo Tôi.” (Mc 10: 21)
Lời Ngài, nay khuyên dạy ta hãy bỏ mọi sự giàu sang phú quý, để lại đó. Mà theo Ngài. Luật lệ và tiền của, tự thân, vẫn chỉ là những sự vật lưng chừng ở giữa. Cũng tốt. Cũng xấu. Đủ cả. Nhìn mặt xấu, cả hai khuyến dụ ta vào với kiêu căng, quyền lực nhiều ham hố. Về mặt tốt, chúng nâng đỡ phục vụ việc giải thoát hết mọi người. Giúp người người giải và thoát thế giới để họ trở thành nơi chốn phản ánh Vương quốc của nhân cách. Của công lý. Của đồng đều, Chúa vẫn dạy
Quan niệm rằng, mọi sự sẽ thành hiện thực, nếu có Chúa, với Chúa, ta hãy cầu và mong sao cho Tiệc Thánh hôm nay ta cử hành, sẽ giúp ta ngưng lại, không còn tìm cách thuần hoá Tin Mừng Chúa dạy ban nữa. Nhưng, ta sẽ để cho Tin Mừng Lời Chúa dẫn dắt ta đi sâu vào với tương quan mật thiết Chúa. Ngài vẫn đoái nhìn chúng ta, từng người một.
Ngài nhìn, mà chạnh lòng thương. Nhìn và mời ta cùng mọi người trong chúng ta hãy viết lên luật yêu đương. Viết sâu luật đó trong tâm can đọng lắng, theo qui cách nào đó để người người sẽ bày tỏ cho nhau công lý và hoà bình. Ở mọi thời. Mọi nơi. Trong cuộc sống.                                   
            Trong cảm-nghiệm cuộc sống có vui có buồn, ta lại ngâm lên lời thơ buồn từng bảo rằng:

            “Nắng sao nắng đời xưa ấy.
Nắng vàng con mắt thấy duyên đâu.
Muốn gởi thương về người cổ độ.
Mà sao tình chẳng nói cho đau.”
(Hàn Mặc Tử - Buồn Ở Đây)

Buồn ở đây hay ở đó, vẫn là nỗi buồn da diết, sầu thảm hoặc cay đắng khiến con người vẫn muốn vất bỏ, cả đêm ngày. Cầu mong sao, nỗi buồn người giàu kẻ nghèo sẽ không làm ta day dứt quên mất cốt lõi Tin Mừng muốn nói là: chỉ mỗi tình thương-yêu người đồng-loại mới là điều cần thiết hơn tất cả. Cả tiền bạc, của cải vật chất khiến thêm âu sầu nhiều ray rứt cả một đời. 

            Lm Richard Leonard sj biên soạn  -
Mai Tá lược dịch

No comments: