Mt 2: 1-12
Khi
Đức Giêsu ra đời tại Bêlem, miền Giuđê, thời vua Hêrôđê trị vì, có mấy nhà
chiêm tinh từ phương Đông đến Giêrusalem, và hỏi:
"Đức
Vua dân Do-thái mới sinh, hiện ở đâu? Chúng tôi đã thấy vì sao của Người xuất
hiện bên phương Đông, nên chúng tôi đến bái lạy Người."
Nghe
tin ấy, vua Hêrôđê bối rối, và cả thành Giêrusalem cũng xôn xao. Nhà vua liền
triệu tập tất cả các thượng tế và kinh sư trong dân lại, rồi hỏi cho biết Đấng
Kitô phải sinh ra ở đâu. Họ trả lời:
"Tại
Bêlem, miền Giuđê, vì trong sách ngôn sứ, có chép rằng: "Phần ngươi, hỡi
Bêlem, miền đất Giuđa, ngươi đâu phải là thành nhỏ nhất của Giuđa, vì ngươi là
nơi vị lãnh tụ chăn dắt Israel dân Ta sẽ ra đời."
Bấy
giờ vua Hêrôđê bí mật vời các nhà chiêm tinh đến, hỏi cặn kẽ về ngày giờ ngôi
sao đã xuất hiện. Rồi vua phái các vị ấy đi Bêlem và dặn rằng:
"Xin
quý ngài đi dò hỏi tường tận về Hài Nhi, và khi đã tìm thấy, xin báo lại cho
tôi, để tôi cũng đến bái lạy Người."
Nghe
nhà vua nói thế, họ ra đi. Bấy giờ ngôi sao họ đã thấy ở phương Đông, lại dẫn
đường cho họ đến tận nơi Hài Nhi ở, mới dừng lại. Trông thấy ngôi sao, họ mừng
rỡ vô cùng. Họ vào nhà, thấy Hài Nhi với thân mẫu là bà Maria, liền sấp mình thờ
lạy Người. Rồi họ mở bảo tráp, lấy vàng, nhũ hương và mộc dược mà dâng tiến.
Sau đó, họ được báo mộng là đừng trở lại gặp vua Hê-rô-đê nữa, nên đã đi lối
khác mà về xứ mình.
“Hiển Linh” là cụm từ mang ý nghĩa mạc khải để tỏ bày việc Chúa hiện
nguyên hình cho dân con mọi người, rày kính phục. “Hiển Linh” hôm nay gồm ba
ngày liên tục xảy đến vào ba Chủ nhật. Chủ nhật hôm nay, Chúa tỏ hiện ngang qua
trình thuật kể về Đạo sĩ mang quà tặng đến dâng kính Chúa Hài Đồng. Chủ nhật
tới, có truyện kể Chúa nhận ơn tẩy rửa từ người anh họ, là thánh Gioan Tiền Hô
dám cử hành. Và sau đến, thánh sử kể tiếp việc Chúa hiện tỏ cho dân con mọi
người ở Galilê, chốn quê miền đồng nội rất mến yêu.
Phần đông ta nghe truyện kể về ba nhà Đạo sĩ tìm viếng Chúa, đến quen
tai. Ta cũng từng thấy ảnh tượng cả ba vị nơi máng cỏ, ở nhà thờ. Cũng nghe
nhiều tuồng tích truyện kể khá ly kỳ về ba nhân vật được gọi là “Đạo sĩ” hoặc
“Các Vua quan” rất phương Đông. Ly kỳ đến độ ta biết được cả tên tuổi cũng như
vị thế của mỗi vị. Dù, Tin Mừng thánh Mát-thêu nói đến các vị chỉ một lần duy
nhất, mỗi thế thôi.
Sau này, chẳng có thánh sử nào nhắc tên các vị ấy ở trình thuật hoặc
thánh truyền lịch sử cùng thời gian cả. Cụm tụ “magi” hoặc “nhà ảo
thuật” mà ngày nay người người vẫn quan niệm, thật ra chỉ diễn tả các bậc
thức giả thuộc giai cấp tế tự, xuất phát từ đâu đó, xứ miền rất Ba Tư. Các vị,
là những người có năng khiếu chuyên biệt, biết cả đường đi nước bước của trăng
sao/tinh tú, rất chiêm tinh. Với thánh sử Mát-thêu, đó không là việc chính yếu
thánh nhân muốn ghi lại, ở Tin Mừng.
Điểm chính mà thánh nhân muốn nói đến, là việc “các ngài đem quà đến
tặng dâng Hài Nhi Giêsu vừa sinh ra”. Quà tặng được kể, gồm: vàng, trầm hương
và mộc dược. Vàng, là món đồ quý giá/đắt tiền, ai cũng biết. Trầm hương, là thứ
nhang trầm tinh khiết vẫn được người phương Đông dùng ở đền thánh vào các buổi
lễ có nghi tiết phụng thờ. Mộc dược đỏ, là chất dẻo rất thơm, thường được người
xưa chiết lọc để dùng vào kỹ nghệ dầu thơm. Tất cả, đều là quà dâng lên Đức
vua, rất hiếm hoi, cao quý.
Các đạo sĩ là những vị ngoài luồng, không phải là Do Thái. Vì thế, họ
đại diện cho chúng ta, tức dân con muôn nước ở cõi trần. Mỗi lần dân con ngoài
luồng dâng phẩm vật lên Vua Cha của ta, món quà cao quý, là có hiển thị dành
riêng cho chính mình. Hiển thị đây, là khả năng khám phá ra Chúa. Khám phá ý
nghĩa cuộc đời là việc dâng tiến Cha những món quà cao quý nhất của mỗi người.
Mỗi quốc gia. Dân tộc.
Điểm chính trình thuật hôm nay cốt cho thấy: Chúa hiển thị với các nhà
đạo sĩ thuộc dân “ngoài luồng”, là Ngài hiển thị với thế giới mọi thời, mỗi lần
họ dâng quà quý giá, lên Đức Chúa. Và, tặng quà cho nhau. Xem thế thì “tặng
quà” là hành xử chứng tỏ một Hiển thị, mà nhà Đạo mình có thói quen gọi đó là
Hiển Linh. Tức, một Hiển thị rất linh thiêng. Linh đạo. Đáng tôn kính.
Nếu thánh sử sống vào thời buổi hôm nay, có lẽ thánh sẽ viết trình thuật
về quà tặng dâng rất hiển thị/Hiển Linh từng xảy đến ở thành phố lớn như Luân
Đôn, Nữu Uớc rất bôn ba, cận kề ngày Hội lễ rất thánh, là Lễ Hội Giáng Sinh ở
hầm tầu hôm ấy. Hầm tầu điện ngầm hôm ấy thấy có 2 quả bóng bay rất bề thế. Một
xanh, một đỏ bay lơ lửng ngay trên đầu của đám đông, lố nhố đi lại ra chiều bận
rộn. Bóng bay ấy là quà tặng theo dạng đồ chơi từ hai bé em chạc mười tuổi xuất
từ một gia đình người da mầu, ăn vận rất bảnh bao. Bong bóng em cầm không thuộc
loại cũ kỹ. Mà là, bong bóng Giáng Sinh, gắn trên que gỗ có núm vàng ở trên
đầu.
Kế đến, chợt xuất hiện cô bé tóc trắng tuổi chừng mới lên bẩy tung tăng
bước lên tàu điện ngầm, tay bám chặt vào lớp áo da của ông bố. Cô bé khiếp sợ
chuyện gì đó, vẫn cứ la cứ hét thật to như để mọi người chú ý đến. Hoá ra, cô
bé là trẻ bị chứng bệnh tâm thần phân liệt. Ai cũng đoán thế, nhưng chẳng biết
làm sao để giúp. Mọi người cứ giả bộ như cô bé không có ở đó. Duy có cậu bé
đang cầm bong bóng bay mầu rất đỏ. Cậu thả quả bong bóng đỏ cứ là lăn nhẹ trên
đầu mọi người trong toa tàu, để rồi cuối cùng cậu bé túm lấy bóng đứng trước
mặt cô bé và nói: Chào cô bé. Bong bóng này là của em. Chúc Giáng Sinh vui
vẻ nhé. Thôi ta tạm biệt.”
Với những người có mặt chứng kiến cảnh tượng hôm ấy, thì cậu bé này xuất
thân từ các nhà đạo sĩ buổi hôm trước. Bởi mỗi người trong đời, đều được hiển
thị, Hiển Linh, giống như thế. Một hiển thị, mà rõ ràng mọi người vẫn nghe âm
thanh văng vẳng từ đâu đó, chốn miền linh thiêng trong trắng có những lời như: “Ta
bảo thật các ngươi: mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé
nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy."(Mt 25: 40)
Phản ứng của quần chúng hôm ấy như lên cơn điện giựt. Tất cả đều nhận ra
điều gì đó. Điều đã chuyển đổi từ đám người âm thầm bực dọc vì cuộc sống, sang
đến cộng đồng của người chòm xóm, rất thân thương. Từ một dáng điệu rất nhỏ của
một bé em da mầu, vậy mà cũng làm chao đảo cả một đám người.
Quả có thế. Cử chỉ của cậu bé có bong bóng đỏ thật ra cũng chỉ nhỏ nhoi,
tầm thường. Nhưng, lại rất cao và rất quý. Cao quý, là bởi em dám cho đi phẩm
vật rất đáng giá mà em sở hữu. Cho như thế, có thể là em sẽ bị rầy la từ cha
mẹ, nếu chưa sẵn sàng để chấp nhận một cử chỉ đầy ý nghĩa như vậy. Qua cử chỉ
“cho không” này, em đã cho Chúa một món quà rất ý nghĩa. Em đã cho mọi người
một ý nghĩa cao trọng của một Hiển Linh. Rất hiển thị. Cao quý. Ít người thấy.
Cho đi, để muôn vật được bừng sáng, như trích đoạn của sách Tiên tri
Ysaya lại đã viết: “Đứng lên, bừng sáng lên! Vì ánh sáng của ngươi đến rồi.
Vinh quang của ĐỨC CHÚA như bình minh chiếu toả trên ngươi.” (Is 60: 1)
Và hệt như thế, ở bài đọc 2, thánh Phaolô cũng xác nhận một quà tặng mà
dân con ngoài luồng được nhận ân huệ từ Chúa: “Anh em đọc thì có thể thấy rõ
tôi am hiểu mầu nhiệm Đức Kitô thế nào. Mầu nhiệm này, Thiên Chúa đã không cho
những người thuộc các thế hệ trước được biết, nhưng nay Ngài đã dùng Thần Khí
mà mặc khải cho các thánh Tông Đồ và ngôn sứ của Người. Mầu nhiệm đó là: trong
Đức Kitô Giêsu và nhờ Tin Mừng, các dân ngoại được cùng thừa kế gia nghiệp với
người Do-thái, cùng làm thành một thân thể và cùng chia sẻ điều Thiên Chúa
hứa.” (Êp 3: 5-6)
Hôm nay đây, thi sĩ văn nhân sống ở ngoài luồng, cũng có những cảm nhận
về quà tặng rất thơ, nên từng viết như sau:
“Tôi đã mơ màng
chuyện tóc tơ,
Bỏ dở khăn thêu,
nàng lẳng lặng
đến xem chàng nối
mấy vần thơ.”
(Nguyễn Bính - Bến
Mơ)
Với văn nhân thi
sĩ, thì chuyện “nối vần thơ” là nối lại tình người có quà tặng mang đến cho
nhau, trong thinh lặng. Và là hình thức trao dâng mà khi xưa các đạo sĩ vẫn
làm. Cả ngày nay nữa, bé em da mầu ở Luân Đôn cũng đã làm và nhắc nhở người
người hãy cùng làm một cử chỉ “nối tặng cho nhau những vần thơ”. Mà, người đời
chừng như vẫn ơ hờ, quên lãng bấy lâu nay.
Lm Kevin O’Shea, DCCT biên soạn- Mai Tá lược dịch
No comments:
Post a Comment