Suy niệm
Lời Ngài đọc trong tuần thứ Sáu Phục Sinh năm C 05.5.2013
“Anh rõ trước sẽ có ngày cách biệt,"
“Ngó như gần nhưng vẫn thiệt xa khơi.”
(dẫn từ thơ Hàn Mặc Tử)
Ga 17: 20-26
Ngày cách biệt, dù biết trước vẫn
thiệt xa khơi. Ngày đó, là ngày Chúa ra đi về với Cha để rồi Ngài sẽ gửi Thánh
Thần Ngài đến với muôn người. Tâm tình này, thánh Gioan nay ghi ở trình thuật gồm
tóm trong ý nghĩa: “Cha ở trong Con và
Con ở trong Cha, như Chúng Ta là Một…” (Ga 17: 21)
Tin Mừng Tình Chúa “Có Cha ở trong Con”, chan hoà cùng Thần
Khí, cứ kéo dài mãi đến ngày Chúa về trời, hẳn ai trong chúng ta cũng thuộc nằm
lòng, từng chi tiết cả sự việc Chúa xuất hiện với các kẻ tin Ngài.
Hội thánh thời tiên khởi, đã thấy
xuất hiện rất sớm chứng nhân nổi bật là thánh Phaolô tông đồ. Thánh-nhân không
rành rẽ về truyền thống cũ xưa, nhưng vẫn có khả năng đưa ra chứng cứ về tư
cách “nên Một” có “Cha ở trong Con và Con ở trong Cha.” Thánh Phaolô biết rất
rõ tiến trình duy nhất Chúa Phục sinh/trỗi dậy để rồi Ngài đi vào với vinh
quang Nước Trời. Với thánh Phaolô, thì Phục Sinh - Thăng Thiên diễn ra chỉ một
lần. Nói cách khác, đó là hai khía cạnh của cùng một nhiệm tích rất Đức Chúa.
Với thánh Phaolô, Thân mình Chúa đã
biến dạng ngay lúc Ngài trỗi dậy và đã trở thành Thân Mình Linh thiêng rất Thánh
ái. Chứng cứ mà thánh-nhân đưa ra đã bắt đầu từ ngày thánh-nhân trải-nghiệm
thị-kiến trỗi dậy trên đường đi Đamát. Thánh-nhân nói rất rõ: thị kiến mình
trải nghiệm chính là thị kiến trỗi dậy và coi đó là chứng cứ về sự kiện “Chúa
nên một”, thời rất sớm.
Ngay với thị kiến Đamát, không có ai
hiện diện để nghe hoặc chứng kiến sự việc tận mắt như bằng chứng nhãn tiền.
Tức, không có dân gian quần chúng hiện diện để sẻ san như nền tảng khách quan,
mà là thị kiến đơn thuần. Tuy nhiên, nói thế không có ý bảo rằng sự việc này
không có thật hoặc là sự thật rất thực, nhưng đã hiện hữu như sự kiện lịch sử
rất khách quan.
Là nhân chứng xuất hiện sau thánh
Phaolô, nhưng sống trước thời điểm thánh Mátthêu và Luca viết Tin Mừng, thánh Máccô
không viết điều gì có liên quan đến sự việc Chúa Phục Sinh hiện ra. Và, thánh
Máccô kết thúc Tin Mừng do mình chép có đính kèm một thông điệp xác định là Chúa
đang trên đường ra đi đến với Galilê, trước đồ đệ. Và, chính tại nơi này, các
thánh tông đồ sẽ được gặp Thày, chợt hiện đến. Ngay cả sứ giả “áo trắng” xuất
hiện ở mộ phần, cũng căn dặn các nữ phụ hãy nhắc bảo tông đồ Chúa đi về phía
Galilê ở đó sẽ có Thày hiện đến, để gặp gỡ.
Người đọc Tin Mừng hẳn cũng đều
biết: thánh Mác-cô kết thúc Tin Mừng bằng trình thuật cuối này. Như thế tức là:
với thánh Máccô, rõ ràng chỉ xảy ra duy nhất mỗi sự kiện Chúa hiện đến ở Galilê,
thôi. Xem ra như thể thánh Máccô có ý định viết về chuyện hiện ra như thế,
nhưng nếu thánh nhân có viết đi nữa, hẳn ta cũng sẽ có được văn bản rõ ràng.
Thế nhưng, sự thể là: Tin Mừng theo thánh Máccô đã chấm dứt cách đột ngột; và
chẳng thấy có trình thuật nào do thánh nhân viết nói về việc Chúa hiện ra ở
Galilê hoặc nơi nào khác. Xem như thế, tư tưởng của thánh Máccô cũng không xa ý
tưởng mà thánh Phaolô đưa ra. Nhưng, như ta thấy, tư tưởng ấy lại khác xa ý của
thánh Mátthêu và Luca.
Thánh Mátthêu kể cho mọi người nghe biết
về sự kiện Chúa xuất hiện lần đầu với đồ đệ Ngài, và lần đó là ở Galilê. Và
trước đó, thánh sử cũng viết về sự việc Chúa hiện ra với các nữ phụ (trước cả
buổi gặp gỡ đồ đệ ở Galilê) nơi mộ phần trống vắng ở Giêrusalem. Và qua trình
thuật này, Chúa cũng yêu cầu các chị hãy về nhắn với đồ đệ là hãy đi Galilê để
được Chúa hiện ra.
Thánh Luca thì khác. Thánh-sử kể một
loạt những lần Chúa hiện đến với đồ đệ trong tình cảnh thật rất khác và khó mà
đếm được là bao nhiêu. Nhưng, tất cả đều diễn ra ở Giệrusalem chứ không phải ở Galilê.
Và Thăng Thiên được coi thánh-nhân tả như Chúa hiện ra một lần cuối.
Sau thánh Phaolô và Máccô, truyền
thống Giáo hội đã từ từ kể về những lần Chúa hiện ra suốt từ Phục Sinh cho đến
ngày Ngài Thăng Thiên về Trời. Xem thế thì, ta có 40 ngày diễn tiến sự việc Chúa
hiện diện với con dân đồ đệ. Truyền thống Giáo hội ta vẫn nghe quen, đã trở
thành sự việc được mọi người lãnh nhận như sự thật, độc đáo.
Theo truyền thống được Giáo hội chấp
nhận, Đức Giêsu được cất nhắc trở về với mọi người một cách sống động, trước
nhất ở địa cầu trần gian và sau đó, Ngài lại được nâng nhấc rất sống động về
chốn thiên cung. Xem như thế, ta thấy có tiến trình gồm 2 bước, bước đầu được
gọi cách đơn giản là Phục sinh; và bước
kia là sự việc Chúa Thăng Thiên về Trời, với Cha. Mỗi bước Chúa được tả một
cách khác biệt. Với bước đầu, vào lúc Phục Sinh, Chúa đã sở hữu Thân Mình có sự
sống ở mặt đất, giống mọi người. Bước tiếp theo, vào lễ Chúa Thăng Thiên về
trời, Thân Mình Ngài biến đổi trở thành Thân Mình Thánh Thiêng có Thần Khí Chúa
ở cùng. Và, Ngài có khả năng sống thánh ở thiên quốc.
Truyền thống này, không giống truyền
thống đầu; tức: hiểu mọi việc như thánh Phaolô và thánh Máccô hiểu một cách rất
sớm sủa. Phải chăng truyền thống này vững chắc hơn truyền thống sau, do thánh
Mátthêu và Luca diễn nghĩa? Phải chăng truyền thống sau lại quan trọng và nắm
phần chủ chốt để trở thành thánh-truyền, như Hội thánh phán?
Đối với ta, điều quan trọng là nhận
ra rằng: thị kiến/viễn cảnh, là chuyện thông thường được nhiều tôn giáo trải
nghiệm. Đó là tình trạng, mà ngày nay khoa học gọi là trạng thái thôi miên,
trong đó người được thị kiến rất kinh ngạc, hãi sợ và vui mừng. Đó là nền tảng tốt
cho niềm tin hơn coi đó như chứng cứ thực nghiệm, chút nào hết.
Đức Giêsu cũng cảm nghiệm nhiều thị
kiến khá đáng kể, như vào lúc Ngài nhận thanh tẩy từ thánh Gioan; hoặc, các cảm
nghiệm Ngài từng có vào những ngày Ngài sống ở sa mạc cũng như cảm nghiệm khác
khi Ngài biến hình trên núi… Tất cả đã được thánh Mátthêu và Luca ghi chép
trong Tin Mừng. Trong thị kiến, người nhập thị chứng kiến được Thân Mình Thánh
Thiêng của Chúa, chứ không phải thân mình được chỉnh sửa cho thích hợp với sự
sống, ở thế trần. Các vị nhập cuộc vào thị kiến, chỉ mỗi suy về những gì mình
chứng kiến và là đường lối viết Tin Mừng của thánh Luca. Điều mà thánh sử muốn
nói lên, đích thực là Thân Mình Thánh Thiêng của Chúa, mà các thánh được diện
kiến bằng con mắt tinh thần, mà thôi.
Xem như thế, ta có hai truyền thống tổng
cộng. Một, là của thánh Phaolô và Máccô. Còn truyền thống kia, lâu nay được gọi
là thánh-truyền, do thánh Mát-thêu và Luca lập ra. Giữa hai truyền thống, không
thấy có sự nhất quán, thuần nhất nào hết.
Nhưng truyền thống sau lại đã chuyển
đổi trên căn bản nên hơi khác truyền thống đầu, khi dân con Đạo Chúa lại để mất
thị kiến của Giáo hội tiên khởi. Từ đó trở đi, ta lại đã đi tìm các dữ kiện
thực nghiệm để củng cố cho điều mình tín thác. Thế nên, các thánh mới kể
chuyện: Chúa đi quanh mộ phần trống vắng khiến các nữ phụ lại cứ nhìn ra như
thợ làm vườn. Ngài tự mở cửa mồ và Ngài có khả năng ăn uống tựa hồ người bình
thường, và còn để cho thánh Tôma sờ chạm vào chân tay. Riêng thánh sử Gioan lại
cũng kể về việc Chúa đi đây đó, Ngài hiện ra và diễn giải sự việc cho tông đồ
hiểu.
Chính vì lý do thực nghiệm, mà các
thánh sử lại thấy khó là làm sao kể việc Chúa về Trời, nên mới nghĩ ra viễn cảnh
Chúa thăng hoa đi vào chốn mù khơi mây khói kiểu con tầu vũ trụ khiến các nhà
khoa học ngày nay không làm sao mường tượng cho hợp với định luật vật lý được.
Từ đó, trọng tâm của thị kiến xem ra
khá hấp dẫn trên bình diện xã hội. Bởi, nói như thế tức như thể: các thánh lãnh
nhận thị kiến lại đã có khả năng sống trong môi trường đặc biệt có vai vế và
quyền hành trong hội thánh thời tiên khởi. Và cuối cùng, các văn bản viết về
truyền thống sau lại đã hướng thẳng vào cơ cấu cộng đoàn phát triển. Đặc biệt
hơn, thánh Luca lại đã mô tả lễ Ngũ Tuần có Thần Khí Chúa đáp là là xuống xã
hội nói chung chứ không phải là thị kiến cá thể, riêng rẽ.
Xem thế thì, truyền thống Hội thánh thời
sau này, lại đặt nặng tính cộng đoàn dân Chúa có Thần Khí ở với và ở cùng, để
củng cố niềm tin và sự sống trong vũ trụ.
Bằng vào cảm nghiệm niềm tin như
thế, ta sẽ ngâm lên lời thơ vui vẫn từng hát:
“Anh rõ trước sẽ có ngày cách biệt,
Ngó như gần, nhưng vẫn thiệt xa khơi.”
(Hàn Mặc Tử - Trường Tương Tư)
Ngó và nhìn, là điều nhà thơ từng
làm như đấng bậc trong Hội thánh theo cung cách thị kiến rất thi ca, “xa khơi”,
cách biệt. Nhưng truyền thống Hội thánh vẫn giữ lại niềm tin con cái Chúa nay về
với Cha ngõ hầu củng cố tình Ngài thương ta rất mực, qua Thần Khí.
Lm Nguyễn Đức Vinh Sanh
Mai Tá lược dịch