Suy niệm
Lễ Chúa Giáng Sinh năm B 25.12.2011
“Của trời đất, của muôn ngàn ý nhị,”
“và tình ta sáng láng như trăng thanh.”
(dẫn từ thơ Hàn Mặc Tử)
Ga 1: 1-18
Trời ý nhị. Tình sáng láng. Là, để đón
chào Đức-Chúa-Niềm-Vui nay giáng hạ làm người. Đón và chào, để nói lên tình tự
tươi vui “của trời đất”. Tình tự đây, là tình thể hiện nơi “máng cỏ” cho muôn loài.
Niềm-Vui-Đức-Chúa giáng hạ, là truyền thống có từ thời thánh Phanxicô Át-xi-di,
nhân chuyến thăm thế giới Hồi giáo trở về, thánh nhân đã thiết lập ở Ý, lễ hội sinh
động cho mọi người, ở muôn nơi.
Hội lễ Niềm-Vui-Đức-Chúa nay giáng hạ
làm người, là mừng sự kiện Chúa trở thành Người-Phàm sống sẻ san Niềm-Vui vẫn có
ở Nước Trời. Có sứ điệp của máng cỏ nay nhắn nhủ người người hãy sống vui ở bên
nhau, và với nhau. Sứ điệp, còn bảo cho mọi người biết yêu thương mà vui hưởng đời
người có Chúa-làm-người. Có anh em quần tụ nơi máng-thế-giới. Sứ điệp, cũng tỏ bày
cho người người biết Đức-Chúa-Niềm-Vui nay đến khoả-lấp mọi đớn đau/sầu buồn
của mọi người. Sứ điệp, cuối cùng còn cho thấy Đức-Chúa-Niềm-Vui muốn dân con mình
đừng nên nhìn mọi người như nỗi khó để đối phó. Mà như Niềm-Vui-Đức-Chúa đã giáng-hạ
sẽ giúp mọi người thắng vượt nỗi khổ ta trực diện.
Về với máng cỏ của Đức-Chúa-Niềm-Vui
giáng-hạ, ta hãy cứ tưởng tượng và thay thế các chú bò/ lừa hôm đó, bằng khủng
long to đùng dù loài này biến mất đã 65 triệu năm. Khủng long đây, có là loài thú
“hoành tráng” mấy đi nữa, dù đã biến mất đi, chúng vẫn có thể xuất hiện trở lại,
để ta biết rằng: chúng cũng đâu thấy được đảm bảo tương lai mai ngày, nói gì đến
loài người. Tức, loài nào rồi cũng biến mất như khủng long to đùng, nay tuyệt
chủng. Nay, Hài-Nhi-Đức-Chúa xuất hiện trở về lại, mang đến cho muôn người niềm
yêu thương đằm thắm đến với dân gian.
Cứ tưởng tượng thêm, ta sẽ không còn
thấy mục đồng hiện diện bên máng cỏ nữa, mà chỉ là kẻ bàng quan tượng trưng cho vua quan lãnh chúa có
ở đó, để Hài Nhi Thánh Ái vui vẻ mà cười nhẹ. Tưởng tượng nhiều hơn nữa, ta sẽ liên
tưởng đến kịch bản nọ trong đó có chàng Jimmy Chăn Bò rất lãng tử chẳng quan
tâm/chăn dắt bất cứ ai. Thêm vào đó, là Fred StarGazer, tay chiêm-tinh-gia
chuyên ngắm nghía sao trời lãng đãng có biệt danh là Chàng Mag (chữ tắt của Đạo
Sĩ rất “Ba Vua”). Còn lại là người thứ ba tên Fatso đồng nghĩa với Phát Phì ở tiếng
Việt. Hài Nhi Thánh Ái hôm ấy đã trỗi dậy cười đùa với ba bốn vị trong bối cảnh
đời thực. Ai cũng tự do thả hồn theo bước thăng trầm sầu/vui nơi đời sống. Và
Hài-Nhi Thánh Ái đã hoà nhập với họ để cùng vui như thế.
Suy về máng cỏ đời người, người đời
sẽ thấy loài khủng long to đùng và kẻ bàng quan cùng nhau tung tăng múa nhảy.
Nhảy múa với khủng long ư? Phải chăng đó là màn múa/nhảy ở xứ miền động đất có
núi lửa nổ bùng? Liên tưởng nhiều thêm nữa, người người sẽ thấy kẻ bàng quan
nay tham gia múa/nhảy với cuộc đời, không còn hãi sợ bất cứ thứ gì, nhưng đã
biết cười đùa lớn tiếng, nói to lên. Liên tưởng thêm, người bàng quan tham gia cuộc
nhảy/múa rồi cũng sẽ phục sức đầy sắc mầu của vui tươi, an hoà. Chừng như họ là
những vị chuyên tấu hài hay sao đó, chính vì thế tay chân họ vừa tung tăng múa
và nhảy vừa tung lên cao rất nhiều thứ/đủ mọi thứ, như: banh quần vợt đầy sắc
mầu hoan hỷ. Đôi lúc có vị hụt hẫng chẳng chụp được banh nỉ, nhưng cũng chẳng lấy
đó làm điều, bởi hầu hết mọi tung ném đều đạt mục tiêu, rất đúng cách.
Trong số các nhân vật ấy, duy nhất
chỉ thấy có một vị bắt chụp được hết mọi thứ dù banh nỉ có tung cao lên cao
tít, ở cõi không. Bởi, Anh đứng đó trên máng cỏ, hầu có thể bắt chụp mọi thứ
của mọi người. Anh ở trên đó, khi mọi sự đã chứng tỏ mọi sự nay theo đúng ý của
Anh. Anh chẳng hề rời bước khi mọi sự cứ từ từ diễn tiến rồi xảy đến. Anh chính
là thành phần của mọi sự và trong mọi sự. Giống bất cứ ai và những loài hiện có
ở nơi đó. Anh chính là Hài Nhi Chí Ái luôn ưa thích mọi sự, cả những thăng trầm
cuộc đời, nơi con người. Và, Anh mãi mãi sẽ thế. Tên Anh là Giêsu, đích thị làng
Nadarét, chốn nhân gian.
Về với máng cỏ, ắt hẳn có người sẽ
liên tưởng đến cảnh trí thật vui hết ý về trò chơi nơi cuộc đời giống như thế, nên
sẽ hỏi: sao Chúa lại giáng hạ làm người ở với người. Và, câu trả lời chắc chắn là:
Ngài làm thế, để được vui nhiều hơn chốn vĩnh cửu miền nào đó!
Cử hành Tuần Thánh và hội lễ Phục
Sinh, dân con người mình hẳn suy nghĩ nhiều về nỗi chết cũng như sự sống lại
của Chúa. Khi ấy, người người hẳn sẽ nghiêm trang những suy và tưởng về chính mình.
Bởi, Chúa có chết đi và sống lại chốn miên trường, chính là để ban niềm an vui
vĩnh cửu cho mỗi người và mọi người. Để, ơn cứu độ Ngài đến với con người. Và,
nhiệm tích Vượt Qua –tức nhiệm tích thánh thiêng Ngài lướt vượt mọi thứ qua cái
chết để rồi Ngài lại về với sự sống có trỗi dậy. Đó, là giải pháp cuối cho mọi dự
tính của riêng ta.
Hội lễ Đức-Chúa-Niềm-Vui nay giáng hạ
lại không như thế. Theo cung cách nào đó, có thể nói: đây là tưởng thưởng trội
vượt nhu cầu thiết yếu để qua đó Chúa cứu độ trần gian là ta đây. Nhằm cứu rỗi
chúng ta, hết mọi nhà, Ngài còn làm nhiều hơn thế. Làm nhiều, để ban cho ta
Niềm-An-Vui lớn hơn cả nhận thức biết rằng mình được cứu thoát. Vui đây, là vui
niềm trở nên một với Chúa ở đây. Bây giờ. Niềm vui có Đức-Chúa-là-Niềm-Vui luôn
ở lại với ta, bây giờ và ngay đây. Đó chính là an vui niềm phúc hạnh gửi đến
cho ta. Đó lại là Niềm-Vui-Có-Chúa giúp ta lướt vượt được nhiều thứ, chí ít là
khốn khó.
Lễ hội Chúa Giáng hạ, nay là mạc
khải Chúa xác định thêm một lần nữa cho ta. Xác định, để ta vui với Niềm-Vui
Chúa giáng hạ ở với cuộc đời, là thế giới. Sự thể này, còn to lớn hơn sự sống.
Bởi, nó không bị ràng buộc hoặc kiểm soát bởi bất cứ quá trình nào từ cuộc sống
hoặc do bởi nhu cầu sống ở nơi ta. Và, cũng chẳng còn gì để nghi ngờ nữa về
tương lai mai ngày của chính ta, và mọi người. Lễ hội Chúa-giáng-hạ-làm-người
nay tiêu dùng cả và thế giới ta đang sống. Nhưng chính ta lại không bị thế giới
tiêu dùng làm tan đi chính con người mình. Đức-Chúa-là-Niềm-Vui đang vui hưởng ngoạn
sự kiện làm người ở với ta đến độ Ngài yêu cầu ta hãy đạt lấy niềm vui thần
thánh có Đức Chúa. Vui như thế, để ta không cần phải chờ đợi gì nữa, vì đã đạt
chốn thiên đường ở đây, ngay bây giờ. Thiên đường thực tế là đây. Ở lễ hội
Giáng hạ này. Lễ hội, có máng cỏ. Có thiên đường là đây, chốn đời người.
Sự việc, xem ra có vẻ khác thường.
Đúng thế. Đức-Chúa-là-Niềm-Vui nay giáng lạ, là việc rất khác lạ. Chúa hiện
diện ở với ta, dù ta lại không trông chờ hoặc ngóng đợi, đó vẫn là sự thật rất hiện
thực của Niềm-Vui nhập thể và nhập thế. Niềm-Vui-Đức-Chúa xuống thể làm người, là
Ngài mạc khải tỏ lộ chính Niềm-Vui bằng xương thịt như ta; nhưng, chừng như ta
không nghĩ Chúa như thế.
Chắc cũng cần đến đấng bậc lành
thánh như bậc hiển thánh Phanxicô thành Atxidi dạy cho ta biết điều ấy. Cần dạy
để ta thấy được rằng người người ở trần thế, vẫn rất vui. Vui, với
Niềm-Vui-của-Đức-Chúa để ta hoà lẫn với mùa lễ rất Giáng hạ. Chắc chắn bậc hiển
thánh Phanxicô sẽ không về tay không khi ngài đặt chân viếng máng cỏ và để giờ
nguyện cầu. Chắc chắn bậc hiển thánh sẽ ra đi vui hưởng cuộc đời lành thánh với
chúng nhân cùng bạn bè người thân. Ta vẫn rất cần bậc lành thánh dạy ta thêm
lần nữa, Đức-Chúa-là-Niềm-Vui nay giáng hạ.
Lễ hội Niềm-Vui-Chúa giáng hạ, khiến
tất cả được mời gọi vui hưởng thế giới của niềm vui, như trẻ bé. Hội lễ Chúa Giáng
Hạ ta mừng kính hôm nay đều có nghĩa Đức-Chúa-là-Niềm-Vui đến với thế giới gian
trần, nơi máng cỏ cuộc đời hoặc ngay trong nhà. Đức-Chúa-Niềm-Vui là thế đó,
rất vui. Hôm nay.
Trong niềm an vui phấn khởi của mọi
người, tưởng cũng nên về với lời thơ vui mà ngâm tiếp:
“Chúng ta tiến, em ơi, thành thanh khí.
Cho tan ra
hoà hợp với tinh anh.
Của trời
đất, của muôn ngàn ý nhị,
Và tình ta,
sáng láng tự trăng thanh.”
(Hàn Mặc Tử - Sáng Láng)
Sáng láng ấy. Tinh anh này. Vẫn là
Niềm-Vui-Chúa-giáng-hạ để ta tiến. Tiến cho tan, ngõ hầu hoà hợp với niềm vui chung
của thế giới, của muôn ngàn ý nhị. Như trăng thanh. Tâm tình. Đầy ý tứ.
Lm Nguyễn Đức Vinh Sanh.
Mai Tá phỏng dịch.
No comments:
Post a Comment