Suy niệm Chúa Nhật Thứ Hai Mùa Thường Niên Năm B 15.01.2012
“'Tuyết xuống phương
nào, lạnh lắm không?”
“Mà
đây lòng trắng một mùa đông.”
(dẫn
từ thơ Vũ Hoàng Chương).
Ga 1: 35-42
Tuyết rơi, có rơi xuống
mười phương hay tám hướng đi nữa, vẫn cứ lạnh. Tuyết vẫn lạnh, còn hơn cơn bão
của “lòng trắng một mùa đông” khi hội
lễ Chúa Giáng Hạ vừa mới dứt. Và nay, người người về lại với mùa thường niên để
rồi sẽ bước vào mùa Chay tịnh, có trình thuật rất sưởi ấm.
Trình thuật, nay thánh sử ghi về sứ
vụ công khai của Đức Giêsu luôn sưởi ấm con người bằng tình thương yêu cứu độ. Trình
thuật, thánh sử viết ngay ban đầu về nhận định của thánh Gioan Tẩy giả khi thấy
Đức Giêsu đi ngang: “Này là Chiên Thiên
Chúa” (Ga 1: 36). Qua nhận định này, thánh Gioan Tẩy Giả xác nhận
vai trò của Chúa trong công trình cứu độ, Chúa Cha gửi. Nhận định ấy, được diễn
bày vào tuần tới, ở các bài Tin Mừng do thánh Mác-cô ghi. Thế nên, đây là dịp
tốt để người người tìm hiểu ý-lực được thánh Máccô làm nền cho Tân Ước, để ta
hiểu.
Với thánh Máccô, Tin Mừng là tin rất
mừng gửi đến dân con Chúa sống ở Rôma, ít năm sau ngày Giêrusalem bị đập phá. Đó,
là lúc dân Chúa bị thúc ép làm nô lệ đến cùng tột, để rồi cũng chết khổ nhục
như Thầy mình. Đó, cũng là lúc dân-Chúa-chọn bị bách hại đủ điều dưới chế độ đầy
bạo lực của đế quốc Rôma tàn ác. Nhưng, trình thuật thánh Mác-cô vẫn viết theo
chiều hướng tư riêng, sâu sắc không bị ảnh hưởng của những hành xử từ người của
đế quốc.
Thánh Mác-cô coi thế giới ta đang
sống như một pháp trường đầy sức chiến đấu. Pháp trường này, có đủ sinh lực để chống
lại mãnh lực của sự chết, hệt như bi kịch cuộc đời. Thế nên, ngay ở đầu sách
Tin Mừng, thánh sử đã vẽ lên cảnh trí Chúa chìm ngập trong mãnh lực của sự chết,
khi Ngài dầm mình nơi sông Gio-đăng để nhận thanh tẩy, từ Gioan Tẩy Giả. Và từ đó,
Ngài nhận sức sống đầy Thần Khí khi rời sông nước. Thánh nhân lại viết thêm cảnh
Chúa bước vào sa mạc, chốn miền của những khô cằn đầy chết chóc không một ai
sống sót; nhưng Ngài tồn tại sau 40 ngày, bởi nơi Ngài tràn đầy sự sống. Và, sứ
vụ của Ngài thắng vượt sức mạnh của cái chết xảy đến với Ngài cũng như cho chúng
ta.
Thánh sử Mác-cô nhận xét cho ta thấy:
ngay trong mãnh lực của sự chết vẫn có kẻ “xuất quỷ nhập thần” vẫn kềm chế được.
Chính vì thế, phần đầu Tin Mừng, thánh sử kể cho nghe mọi người truyện Chúa
tống khứ đám quỷ sứ khỏi người bị ma nhập, nơi đền thờ. Rồi, Chúa lại chữa lành
kẻ mắc bệnh phung, một bệnh bị người đời coi như đã chết dần chết mòn. Sau đó,
thánh nhân giải thích về sinh lực sự sống nơi Đức Chúa. Đó không là “mãnh lực
của tà thần”, nhưng trái lại, chính Ngài đã tống xuất uy lực của sự chết bằng việc
chứng tỏ Ngài mạnh hơn chúng. Ngài làm thế, qua việc chữa lành cho người bệnh, khỏi
mãnh lực của tà thần mà họ từng bị uy hiếp. Ngài chữa lành bằng sờ chạm đầy xót
thương.
Đức Giêsu chứng tỏ cho mọi người
thấy tình thương yêu/đùm bọc tiếp cận được mọi người sẽ mạnh mẽ hơn mọi uy lực,
dù là uy lực của sự sống hay nỗi chết. Đây, là điểm nhấn mà các Đức Giáo Hoàng
từ Đức Phaolô VI đến các vị về sau, vẫn gọi sự kiện này là “văn hoá của thương
yêu”.
Kịp đến khi thánh Gioan Tẩy Giả bị
vua quan giết chết, thánh Mác-cô lại kể cho người đọc Tin Mừng biết những ám
muội do sức mạnh của tà thần/sự chết tập hợp và trực chỉ vào chính Chúa. Ngài
thân hành đi Giêrusalem để giáp mặt với chúng. Giáp mặt không theo kiểu của
giác đấu có người thắng, kẻ thua. Ở tình huống này, Ngài tuyên bố Ngài đến
không phải để toàn thắng mọi chuyện nhưng là để “phục vụ”, tức cho đi trọn vẹn
con người của Ngài như một bảo đảm cho tất cả những ai bị sức mạnh của tà thần
sự chết ám hại.
Ngài đã cho
đi chính mình Ngài, cho mọi người, không để sử dụng theo cung cách khuynh loát,
thống trị mà như món quà dịu hiền để giải thoát con người khỏi mọi loại hình
quyền lực. Cách duy nhất giúp Ngài thực hiện điều ấy là bằng cách tự thăng hoá
tình thương yêu đối với những người bị hãm hại. Bằng vào con đường sống đem đến
cho Ngài vì mục đích cao cả ấy. Thánh Máccô cho thấy Đức Giêsu luôn chọn lập
trường chống lại quyền hành và ưu đãi để Ngài có thể làm được thế. Thánh sử còn
cho biết: ngay đến môn đồ Ngài cũng hiểu sai hoặc không nhìn thấy mục tiêu Ngài
đi tới.
Thánh
Máccô nhìn về Hội thánh như thánh hội hành xử khác với đồ đệ của Chúa. Nhưng,
ngay sau khi Chúa sống lại, Hội thánh biết dấn bước theo bước đường Ngài đi ngõ
hầu làm sống lên sức sống đã được Thần Khí Chúa hỗ trợ bằng mọi ân lộc của ngày
lễ Ngũ Tuần.
Với thánh
Mác-cô, điểm đặc trưng nơi Đức Giêsu là tính nhân hiền, hiện thực. Đức Giêsu ở Tin
Mừng thánh Mác-cô là Đấng sống trong cảnh dậy sóng, rất phong ba. Ngài không
như người Galilê nhàn nhã, với tướng tá/lãnh tụ. Ngài cũng chẳng có nét vẻ anh
hùng La Mã, Hy Lạp hay Do thái. Ngài chỉ trải rộng cho người sống chung quanh sự
kinh ngạc, hoảng hốt đến độ khao khát sự cao cả. Với họ, lời Ngài rất phức tạp,
khó hiểu. Toàn ý tưởng làm đồ đệ rối trí. Ai thích chuyện nổ dòn hoặc nệ cổ đều
không ưa kiểu Ngài giảng dạy. Họ chỉ
muốn Ngài toàn thắng quan chức đô hộ, lộng hành bằng tính quả cảm dám ăn dám
nói trước mãnh lực của sự dữ. Nhưng ở nơi Ngài là Đấng duy thực tiễn cao cả
chưa từng thấy. Dám trực diện sự chết. Cung cách của Ngài hiền từ, êm dịu hơn mọi
người. Nơi Ngài, mọi người thấy phát tiết sự hiền dịu trỗi dậy từ sự chết.
Với Tin
Mừng thánh Mác-cô, người đọc không thấy nói việc Chúa sinh ra. Nhưng, tác giả
đi thẳng vào việc gặp gỡ Đức Kitô trưởng thành dính dự vào những vấn đề của đời
Ngài. Ngài giữ kín lý lịch. Ngài chẳng muốn làm phép lạ để tỏ ra là mình cao cả.
Nhưng Ngài liều lĩnh đưa mạng sống mình ra để giải thoát sự sống rất hiền dịu
là Nước Trời cho mọi người. Dù có bị hành hình đến nỗi chết, Ngài vẫn hiên
ngang tiến tới. Ngài không có uy lực trên mọi người, nhưng lại có “quyền lực”
trên mọi sức mạnh phi nhân bản chỉ muốn kềm chế con người.
Sống như
thế, Đức Giêsu chừng như thách thức các nhóm người Do thái đã vững chãi vào
thời Ngài. Thế nên, họ đáp trả bằng việc ly cách Ngài khỏi dân và cuối cùng
bằng cái chết rất khổ nhục. Tin Mừng của thánh Máccô viết về Chúa là viết về
thân phận của Đức Giêsu đặt trong tay của những con người không niềm tin.
Cuối cùng,
Ngài chết trong bóng tối . Và lúc ấy, không có dấu hiệu của sự trỗi dậy và các
phụ nữ đành bỏ về trong lặng thinh. Nhưng, Đấng Dịu Hiền đã trổi dậy, về với
Galilê để tiếp tục làm sạch nhân trần khỏi uy lực bạo tàn của sự chết. Với
thánh Máccô, sống lại không phải là kết hậu cho truyện kể rất sầu buồn mà đó mới
chỉ là khởi đầu của truyện kể mới. Của một hiện hữu mới đem đến với Chúa, với
đồ đệ và với người đọc Tin Mừng, do thánh nhân viết. Vào cuối trang Tin Mừng,
thánh Máccô nói các phụ nữ bỏ chạy vì hãi sợ. Lời thánh nhân viết như thể nói
với người đọc rằng: hãy cứ từ từ rồi xem sao. Vâng, có thể là, câu trả lời của thánh
Máccô là: sao quý vị lại cứ nghĩ là chính tôi phải viết những đoạn kế tiếp? Và,
chính quý vị mới là người lãnh trách nhiệm tiếp tục viết Tin Mừng chứ!
Nơi thánh
Máccô, quả có sự hiện thực bất thường, trên thực tế. Bất thường thứ nhất là ở
điểm: thánh nhân đề nghị chúng ta hãy nên lĩnh hội khá nhiều thực tế, rất như
thế. Thánh Mác-cô trình và thuật cho ta thấy Đức Giêsu có thể đảm nhận trọng
trách ấy. Bất thường thứ hai là, nơi thánh Mác-cô lại có sự hiền dịu rất lạ
lùng. Trong khi đa số con dân Chúa chỉ có rất ít tính hiền dịu như thế. Phần
đông chúng ta đều nhìn thấy được sự hiền dịu ở nơi nào sự hiện thực đang nhạt
phai. Thánh Mác-cô còn cho thấy nơi Đức Giêsu, sự hiền dịu đã lên đến cực điểm
ngay giữa hiện thực. Đó là nghịch thường của Tin Mừngdo thánh nhân viết. Chính
đó vừa là sự chết và sống lại hiện hữu cùng một lượt.
Phụng vụ
năm nay còn trưng dẫn nhiều chương đoạn của Tin Mừng thánh Máccô viết. Và,
người đọc cũng còn học được nhiều điều về cuộc sống. Về, sự sống có nỗi chết .
Về sự sống ngay chính giữa nỗi chết. Có người quan niệm: Mùa Chay năm nay sẽ
bắt đầu hơi sớm. Nhưng nếu đọc kỷ Tin Mừng thánh Máccô viết, ta sẽ còn thấy rõ,
theo chừng mực nào đó, mùa chay tịnh đã bắt đầu từ lâu rồi. Bắt đầu từ khi cuộc
sống mới chớm, nơi ta.
Trong tâm
tình nhận ra mùa chay trong đời người, cũng nên ngâm lên lời thơ trên để vui
sống:
“Tương tư nổi đuốc thâu canh đợi
Thoảng gió ..trà mi
động mấy bông..”
(Vũ
Hoàng Chương – Đời Vắng Em Rồi Say Với
Ai?)
Có nổi đuốc thâu canh đợi mấy đi
nữa, cũng chẳng thấy rõ Mùa Chay đời người đã có đó nơi con người. Bởi, sự sống
của mỗi người đều đính kèm mãnh lực của sự chết, rất dễ biết. Biết rõ khi nhận
thức được sự hiền dịu của Đức Chúa, nơi hiện thực ở đời người.
Lm Nguyễn Đức Vinh Sanh.
Mai Tá phỏng
dịch.
No comments:
Post a Comment