Suy tư Tin Mừng Chúa
nhật thứ Nhất Mùa Chay năm A 09.3.2014
“Rồi mai đây, ta đi
về cát bụi,”
“Đời
bâng khuâng, chỉ một thoáng ngậm ngùi.
(Dẫn từ thơ Miên Du)
Mt
6: 24-34
Với nhà
thơ, đời người vẫn bâng khuâng, ngậm ngùi đi về với cát bụi. Với nhà Đạo, nếu
mọi người biết nghe theo lời khuyên của thánh sử rày ghi rõ ở trình thuật, sẽ
khá hơn.
Trình-thuật,
này thánh Mát-thêu ghi những lời phát biểu có người hiểu là “vô tâm” gửi đến với
những người đang sống cảnh cơ cực/bần hàn, rất khó xử. Những người thiếu các vật
phẩm rất cần thiết cho cuộc sống, lại được khuyên: “Đừng lo! Hãy vui sống, cứ để Chúa lo.”
Vẫn biết
rằng, Đức Chúa của ta đầy xót thương và tình thương của Ngài vô bờ vô bến.
Nhưng, với những người bụng đang đói cồn đói cào vẫn theo chân Ngài để nghe
giảng dạy và để được cung cấp thức ăn cho no bụng, mà lại nhận được những thế,
cũng khó lòng.
Biết rằng,
trong cuộc sống, ta dù vẫn cầu và xin được ‘hằng ngày dùng đủ’, mà bụng vẫn đói
thì sao? Và, thánh sử Mát-thêu hôm nay muốn nhấn mạnh điều gì khi ghi chép Lời
Chúa vẫn nói: “Các ngươi đừng lo cho mạng
sống: lấy gì ăn; cũng đừng lo cho thân xác: lấy gì mặc. Mạng sống ngươi chẳng
trọng hơn của ăn, và thân xác ngươi chẳng trọng hơn áo mặc sao?” (Mt 6: 25)
Ở đoạn
khác, ta còn được dạy về hệ quả của lời Chúa khuyên, như: “Ta đói, các ngươi đã cho Ta (hoặc chẳng cho Ta ăn). Ta mình trần, các
người cũng đã cho (hoặc chẳng cho ta mặc)….”
Thật ra,
Bài Giảng Trên Núi vẫn là hiến chương Chúa viết ra cho xã hội. Chính Chúa đem
đến cho ta trách nhiệm giùm giúp hết mọi người, ngõ hầu ta có thể dựng xây cuộc
sống mới, ở đời. Một cuộc sống, biết quan tâm giùm giúp hết mọi người. Một cuộc
sống, biết dựng xây Vương Quốc Nước Trời, ở trần gian.
Nói rõ
hơn, mọi người phải nhận trách nhiệm định ra đường hướng cho chức năng cùng
hoạt động của mình, coi đó là trọng trách gửi đến cho mình, ngõ hầu giải quyết
nhu cầu của người khác, như của mình. Hãy để hết tâm can vào chuyện này. Và đặt
ưu tiên số một cho chính mình, là tạo dựng một xã hội được như thế. Tạo và
dựng, Nước Trời ở trần gian, ở nơi đó, mọi người biết lo cho nhau, giúp nhau suốt
đời.
Xem như
thế, hãy coi trình thuật này như một cảnh báo chống mọi tẩy não do doanh thương
quảng cáo nghĩ ra để bắt mọi người tự chuốc lấy cho mình những ưu tư khó bỏ, để
rồi tự hỏi: không biết mình có gì để ăn không đây? Lấy gì để mặc bây giờ? Người
đời, ở mọi thời, vẫn chẳng muốn nghe/muốn biết tiếng rên than từ người nghèo ở
đây hay ở đó, về nơi ăn chốn ở. Về, giáo dục và y tế để sống cho ra người, mà
hưởng thụ.
Thế nhưng,
được mấy ai trong ta tin rằng mình thực sự yên bề một nỗi khi biết rằng “Cha
Trên Trời” vẫn biết rõ điều mình cần, Ngài sẽ nhanh chóng chu cấp những thứ đó,
ngay lập tức? Nói cho cùng, cũng rất khó vì đã mấy ai hoàn toàn tin tưởng mà
đặt mình vào bàn tay chăm sóc của người khác, đây?
Để trả
lời, Hội thánh mau mắn gửi đến cho ta bài đọc 1 có lời khuyên hãy suy tư về
chuyện tùy thuộc vào ơn trên như con cái tùy vào mẹ hiền, của mình. Đó còn là
ảnh hình Đức Chúa như Đấng Bậc Mẹ Hiền hằng ưu tư ấp ủ đàn con, như sau:
“Xion từng nói: ‘Đức Chúa đã bỏ tôi, Chúa
Thượng của tôi đã quên tôi rồi!’ Có phụ nữ nào quên con thơ của mình, hay chẳng
thương đứa con mà mình đã mang nặng đẻ đau, không? Dù bà có quên đi nữa, thì
Ta, Ta cũng chẳng quên ngươi bao giờ.” (Is 49: 14-15)
Thật sự,
thì nơi Chúa vẫn dấy tràn tình thương yêu ấp ủ của mẹ hiền hơn cả các bà mẹ ở
trần gian, nữa. Nhiều lần, tôi lẳng lặng quan sát các bà mẹ làm cử chỉ rất tự
nhiên nhưng kín đáo, vẫn cho con bú ngay cả vào giờ lễ, ở nhà thờ.
Nhìn những
cảnh như thế, thật khó có thể nghĩ rằng các bà mẹ như người mẹ hôm ấy, lại có
thể quên, bỏ bê con nhỏ của mình. Nhìn cảnh mẹ thương con ấp ủ, rồi liên tưởng
đến Tình Chúa thương yêu con người, tôi chắc một điều, là: Ngài thương yêu con
cái Ngài còn hơn cả người mẹ trần gian thương con mình, nữa.
Chẳng cần
phải thủ giữ vai trò của các vị cổ võ cho phong trào phụ nữ rất bình quyền, rồi
mới đề nghị mọi người tiếp nhận hình ảnh thân thương của người mẹ hiền khi cho
con bú mớm, để đưa vào cuộc sống của chính mình những hình ảnh về tình thương
của Đức Chúa, mà suy nghĩ. Suy và nghĩ, hầu nhận ra vai trò tích cực của các nữ
phụ trong cuộc đời. Làm như thế, vô hình chung ta phá bỏ hình ảnh thiển cận của
những người cứ nghĩ Chúa như một nam nhân, thượng phụ râu tóc bạc phơ, và ơ hờ.
Nói cho
cùng, nếu ta được dựng nên, theo ảnh hình của Chúa, thì có lẽ ảnh hình về tình
mẫu tử sẽ còn nói lên nhiều hơn nữa bản chất mà ta cần có và cần tỏ rõ, mỗi khi
ta nói đến nhu cầu quan tâm giùm giúp, hết mọi người. Giả như ta tiếp nhận cho
mình ảnh hình của Đức Chúa luôn nhấn mạnh đến tình mẫu tử mỗi khi đối xử với
mỗi người và mọi người, hẳn là khi đó, ta sẽ không còn ưu tư lo lắng không biết
có gì để ăn, lấy gì để mặc, cho thân xác mình nữa.
Và khi đó,
ta sẽ ngạc nhiên một cách thích thú khi thấy Chúa mô tả tình Ngài xót thương
thành thánh Giêrusalem và dân con sống ở đó, bằng những lời lẽ rất thiết tha,
rằng: “Giêrusalem! Giêrusalem! Ngươi giết
các ngôn sứ và ném đá những kẻ được sai đến cùng ngươi! Đã bao lần Ta muốn tập
họp con cái ngươi lại, như gà mẹ tập họp gà con dưới cánh, mà các ngươi không
chịu” (Lc 13: 34).
Xem như thế, có lẽ
mọi người cũng nên làm như Chúa, biết cất tiếng kêu gọi mọi người như gà mẹ cất
tiếng gọi đàn con đến với mình để được ấp ủ, dưới lớp cánh bù xù của mẹ!
Trong cảm nghiệm lời
Chúa kêu gọi như gà mẹ gọi đàn con, ta lại ngâm lên lời thơ buồn còn rả rích:
“Rồi mai đây, ta đi về cát bụi,”
“Đời bâng khuâng, chỉ một thoáng ngậm ngùi.
Vầng trăng sầu, kể chuyện tình cổ tích,
Trong sương đêm, ta yên giấc ngủ vùi.
(Miên Du -
Rồi Mai Đây)
Kể chuyện
cổ tích hôm nay, hẳn nhà thơ sẽ không kể như tác giả trình thuật vừa kể kể ở buổi lễ hôm nay. Nhưng, lại cứ kể
về vầng trăng sầu, trong sương đêm vẫn bâng khuâng như đời người đi về cát bụi.
Cát bụi mịt mù, nhưng đời người vẫn hướng về tương lai có tiếng gọi mời của Đức
Chúa, bấy lâu nay. Và, lời đáp trả hôm nay và mai ngày, vẫn còn đó thường dành
cho mỗi người và mọi người.
Lm
Richard Leonard sj
Mai Tá lược dịch
No comments:
Post a Comment