Suy niệm Lời Ngài đọc vào Chúa Nhật thứ Hai Mùa Vọng năm
C 09.12.2012
“Ta như kẻ
hoài nghi đành bỏ cuộc,”
“Ngôn
ngữ buồn, khánh kiệt cửa tim đau”
(Dẫn từ
thơ Vương Ngọc Long)
Lc
3: 1-6
Hoài nghi
chăng, chuyện hoàng-đế rất thượng thừa, nơi đất trời lồng lộng xứ nhà vua. Chẳng
ngờ vực, thánh sử nay trình thuật việc Chúa tin tưởng dân con hết mọi người,
nên vẫn dạy.
Thánh Luca
trình thuật lời dạy của Chúa vào cuối thế kỷ thứ nhất hoặc ở đầu thế kỷ thứ hai
sau Công nguyên. Cũng có thể, thánh nhân trình thuật từ vùng Tiểu Á, nay là Thổ
Nhĩ Kỳ. Thánh sử trình và thuật cho dân ngoại nay thành tín hữu chuyên chăm
sống cuộc sống gắn bó, có thực thi lời dạy của Chúa. Bởi, dân gian trong vùng
vẫn quen sùng bái thần-hoàng-đế cai-trị toàn đế-chế.
Đế chế La
Mã thế-kỷ đầu, có dân gian mọi người qui về một mối, vẫn coi Augustus như
thần-linh mặc xác phàm. Công đầu của ông, tuy chính-trị, vẫn kết hợp được mọi
người để họ có cùng thần linh, hệ-thống giá trị rồi đưa vào truyện kể thời ấu thơ
của ông. Những là: mẹ ruột cưu mang ông theo cách lạ kỳ; và, khi sinh ra ông đã
được gọi là vua-cha cai quản cả đế quốc.
Ngày sinh ra,
đã có mục đồng quẩn quanh xướng hát, tụng ca thật rôm rả. Ngày sinh ra, ông đã
được mọi người coi như “Tin vui/mừng” cho mọi người. Bởi, trẻ Augustus được ca tụng
như cha-già dân-tộc, đấng cứu tinh toàn thế giới và còn được coi như lãnh chúa,
của đế-chế. Thế nên, ông được mọi người coi như đấng bậc đem hoà bình rất mới đến
với dân con thời đó. Và, ông còn được coi như thế tử của Đức Chúa Ông, cũng rất
mừnbg.
Năm lên
12, ông đã chứng tỏ mình có khả năng siêu việt, rất dị biệt, chẳng ai sánh tày.
Hoàng-đế Augustus tuy băng hà vào năm 14 sau Công nguyên, nhưng cung cách
tư-duy/xử thế của ông vẫn được nối tiếp qua các hoàng-đế, hệt như thế. Cuối thế
kỷ đầu, hoàng đế Domitian lại cũng truyền lệnh cũng một kiểu như thế với dân
con mọi người cả với người dấn bước theo Đức Kitô cũng sùng bái chính ông ta.
Nghe chuyện
trên, hẳn người Công giáo chúng ta đều kinh khiếp. Kinh và khiếp, là bởi ta
quen đọc Phúc Âm Đạo mình thấy ngôn từ cùng ý tưởng ở truyện kể vốn chỉ nên áp
dụng độc quyền cho Thiên Chúa và Đức Kitô thôi ư? Không hẳn thế. Truyện kể ấy,
đã thành chuyện thường ngày ở La Mã và nhiều nơi, lại vẫn được kể bằng ngôn từ/tình
tiết rất thân quen. Nó đã trở thành kho tàng quí báu nơi ngôn ngữ doanh thương/mậu
dịch với người ngoài, từ lâu.
Và, thánh
Luca đã thuật lại Tin Mừng của Chúa đúng vào thời hoàng đế Domitian hoặc sau
đó, lúc mọi người bên Đạo đều chối từ sùng bái thần-hoàng, nên tuẫn tiết. Và,
sách Khải Huyền thánh Gioan cũng được viết vào thời này, đã cho thấy thứ ngôn
ngữ được khuất kín để rồi con dân Chúa sẽ còn gặp rắc rối hơn trước nhiều.
Thánh
Luca, lại có lập trường chính-trị chống lại việc thờ bái thần-hoàng, chống cả
Hoàng-đế lẫn tôn giáo của riêng ấy. Thánh sử biết ngọn ngành ngôn ngữ “thánh”
là để chỉ Hoàng-đế La Mã mà thôi. Nhưng, thánh sử không dùng lời lẽ thánh
thiêng ấy để chỉ ông ấy mà cốt để nói về Đức Giêsu, là Chúa mọi người, không chỉ
người của đế quốc La Mã, thôi.
Thánh sử
nói: sùng bái thần-hoàng không thể là đường lối để ta áp dụng, mà chỉ có niềm
tin vào Đức Giêsu Kitô mới xứng đáng để ta làm thế. Thuật lại Tin Mừng như thế,
thánh Luca đã tìm được chỗ đứng xứng đáng cho Đức Giêsu để Ngài ngự trị trong
cung lòng rộng mở của người La Mã cũng như Hy Lạp, thời đó.
Với thánh
Luca, niềm tin không chỉ dựa trên những gì là đặc biệt, hoặc ngoại lệ thôi.
Thành thử,
muốn cho mọi người dễ chấp nhận đường lối tư duy rất mới này, thánh Luca nghĩ: ông
phải sử dụng các truyện kể phổ cập về hoàng đế Augustus vào lúc đó và ông đã xây
dựng truyện kể song hành về Đức Chúa, rất Giêsu. Thánh-sử viết về Đức Giêsu
theo kiểu đó, là cốt đem đến cho Đức Chúa một cung cách theo kiểu tiểu sử tương
tự như hoàng-đế Augustus từng có, nhưng thánh-nhân còn muốn nhấn mạnh hơn tính
chất rất “con người” của Đức Giêsu, về sự thật. Chứ, không chỉ mối tính chất rất
thánh thiêng của Chúa, thôi.
Người đọc
lâu nay nghe rất quen hai chương đầu ở Tin Mừng thánh Luca, đặc biệt là trình
thuật về thời khắc có Giáng sinh, như mùa này. Điều mà thánh sử Luca còn muốn
nhấn mạnh hơn nữa là định vị Đức Giêsu là Đấng duy nhất chỉ mình Ngài mới xứng hợp
mọi danh dự lâu nay con người vẫn dành cho Hoàng đế.
Các truyện
do thánh-sử kể cho ta nghe trước khi kể về cung cách Chúa Giáng Hạ -và cả truyện
kể về thánh Gioan Tẩy Giả nữa- thánh Luca đều bắt đầu bằng câu: “Số là vào những ngày thời Hêrôđê, vua xứ
Giuđê…” (Lc 1: 5) Nhưng khi kể về
việc Chúa Giáng Hạ, thánh-nhân lại viết những giòng chữ như: “Trong những ngày ấy, Hoàng đế Augustus ra sắc
chỉ ban hành lệnh kiểm tra toàn thể thiên hạ…”(Lc 2: 1) là thánh-sử muốn
nối kết Đức Giêsu là người Do-thái với truyện hoàng-đế Augustus, là người La
Mã. Nên, ở đây ta cũng thấy khó mà hiểu nổi lệnh kiểm tra này theo tính sử học.
Bởi, làm sao khi ấy mấy ai có được khả năng khiến bắt mọi người trong đế quốc
và trên toàn thế giới lúc đó lại có thể về
nơi mình sinh hạ để kiểm tra được?
Thánh
Gioan Tẩy Giả, như phụng vụ hôm nay có trích dẫn, cũng ở trong tình huống chính
trị hệt như thế. Ta cứ nghĩ, rằng: thánh-nhân đây chỉ thực hiện một cuộc thanh
tẩy giản đơn như đang làm ở nhà thờ nơi đây, lúc này thôi. Nhưng kỳ thực,
thánh-nhân đã không làm như thế. Thánh nhân chỉ mỗi tụ họp mọi người về với
giòng sông Gio-đan rồi dẫn họ đi vào giòng chảy rồi hụp lặn ở đó như động thái
tẩy sạch bụi trần rồi bước qua sông để về đất miền đầy hứa hẹn mà đòi cho được
đất miền của mình, do Chúa hứa tặng. Sự thể là, đất miền ở nơi đó lâu nay bị
chiếm hữu và dân quân La Mã đã trụ trì, cũng khó đòi. Thánh Gioan khi ấy chỉ là
nhân vật lịch sử rất chính trị. Thánh nhân, là đấng bậc sáng chế ra các nghi thức
mang tính chính trị ở trong đó.
Thánh Luca,
nay lại nói lên một ẩn dụ hàm ngụ tính chất “chính trị của Đạo Chúa” rất chính
đáng bằng những lời ca mà thánh-sử gửi đến với ta ngang qua Đức Mẹ, là Mẹ của Chúa,
đang lúc cưu mang Chúa, là Đấng cứu độ muôn dân. Và, Mẹ cũng qua đó đi vào với
“chính trị” của Thiên Chúa, Giáo hội ta gọi đó là bài ca “Xin Vâng”. Qua bài
này, Mẹ đã nói lên rằng Thiên Chúa sẽ làm một số việc ngang qua Con của Mẹ, là Đức
Giêsu. Một số việc, bao gộp toàn bộ ý định của Thiên Chúa, trong đó có hành xử:
·
Làm tan
tác lũ kiêu căng
·
Hạ kẻ
quyền năng khỏi ngôi báu
·
và suy tôn
những người khiêm hạ
·
Đói khó
Ngài cho no phỉ sự lành
·
Giàu sang
Ngài xua đuổi về không
Một số
việc, không là những ý tưởng đạo đức, sốt sắng, mà là thứ “thuốc nổ” rất chính
trị. Là, khó khăn của mọi thời, như:
·
Lòng tự hào, kiêu hãnh;
·
Kẻ quyền năng thiếu công bằng và sự bất công;
·
Sự bức bách người khiêm hạ ở dưới thấp;
·
Áp lực từ kẻ giàu sang chỉ muốn chất chồng
thêm của cải..
Các vấn đề
như thế vẫn trải dài nơi Tin Mừng thánh Luca và nhất là hai chương đoạn nói về
thuở thơ ấu của Hài Nhi Giêsu. Chương đoạn đó không dành cho trẻ nhỏ, mà là thứ
chính trị lớn cho người đứng tuổi. Bởi, với Giáng sinh, chỉ hiện thực khi nào
ta ta đem nền chính trị lớn của Đạo tháp nhập vào với cảnh trí thế giới, mới
được.
Bởi, Tiệc
Thánh Thể ta tham gia, đều có nghĩa như một cam kết, rằng: các nhà cầm quyền
phải nhận ra rằng: của cải/tiền bạc trên thế giới đều thuộc mọi người dân trong
đó và phải phân phối đều cho họ. Phải dành ưu tiên phân phát cho người bị bỏ
rơi ngoài xã hội và người đói khát nghèo hèn cần thức ăn. Thế mới là món quà
Giáng Sinh xứng hợp. Đúng ra, đó không phải là quà cáp hay quà tặng, mà là công
nhận quyền lợi căn bản của con người. Quyền làm người. Thành thử, mùa Vọng là
mùa nên sắp xếp suy tư mang tính đợi chờ có lợi cho người không được liệt kê
trong danh sách những người được hưởng thụ.
Hiểu được
thứ chính trị nhà Đạo rất chờ đợi, cũng nên ngâm lại lời thơ trên, rằng:
“Ta như kẻ hoài nghi đành bỏ cuộc.
Ngôn ngữ buồn, khánh kiệt của tim đau.
Ta vắt cạn tận cùng trong nỗi nhớ.
Bóng Em về, tha thướt quẩn quanh đâu.”
(Vương
Ngọc Long – Đêm Nguyệt Quỳnh)
Hoài nghi
hay bỏ cuộc, vẫn cứ chờ. Chờ, ngày Chúa đến Ngài sẽ “tha thướt”, “quẩn quanh”,
“trong nỗi nhớ”. Nhớ rồi, ta sẽ cương quyết rao truyền thứ chính trị nhà Đạo
rất nhân đạo, nhẹ nhàng của dân con. Mãi mãi.
Lm Nguyễn Đức Vinh Sanh
Mai Tá
luợc dịch
No comments:
Post a Comment