Suy
Tư Tin Mừng Tuần thứ 19 thường niên năm C 07/8/2016
Tin Mừng (Lc12: 32-48)
Một hôm Đức Giêsu nói với các môn-đệ rằng:
"Hỡi đoàn chiên nhỏ bé, đừng sợ, vì Cha anh em đã vui lòng ban Nước của Ngài
cho anh em.
"Hãy bán tài-sản của mình đi mà bố
thí. Hãy sắm lấy những túi tiền không hề cũ rách, một kho tàng không thể hao hụt
ở trên trời, nơi kẻ trộm không bén mảng, mối mọt không đục phá. Vì kho tàng của
anh em ở đâu, thì lòng anh em ở đó.
"Anh em hãy thắt lưng cho gọn, thắp
đèn cho sẵn. Hãy làm như những người đợi chủ đi ăn cưới về, để khi chủ vừa về tới
và gõ cửa, là mở ngay. Khi chủ về mà thấy những đầy tớ ấy đang tỉnh-thức, thì
thật là phúc cho họ. Thầy bảo thật anh em: chủ sẽ thắt lưng, đưa họ vào bàn ăn,
và đến bên từng người mà phục-vụ. Nếu canh hai hoặc canh ba ông chủ mới về, mà
còn thấy họ tỉnh-thức như vậy, thì thật là phúc cho họ. Anh em hãy biết điều
này: nếu chủ nhà biết giờ nào kẻ trộm đến, hẳn ông đã không để nó khoét vách
nhà mình đâu. Anh em cũng vậy, hãy sẵn-sàng, vì chính giờ phút anh em không ngờ,
thì Con Người sẽ đến."
Bấy giờ ông Phêrô hỏi: "Lạy Chúa,
Chúa nói dụ-ngôn này cho chúng con, hay cho tất cả mọi người?" Chúa đáp:
"Vậy thì ai là người quản-gia trung-tín, khôn-ngoan, mà ông chủ sẽ đặt lên
coi sóc kẻ ăn người ở, để cấp-phát phần thóc gạo đúng giờ đúng lúc? Khi chủ về
mà thấy đầy tớ ấy đang làm như vậy, thì thật là phúc cho anh ta. Thầy bảo thật
anh em, ông sẽ đặt anh ta lên coi sóc tất cả tài-sản của mình. Nhưng nếu người
đầy tớ ấy nghĩ bụng: "Chủ ta còn lâu mới về", và bắt đầu đánh đập tôi
trai tớ gái và chè chén say sưa, chủ của tên đầy tớ ấy sẽ đến vào ngày hắn
không ngờ, vào giờ hắn không biết, và ông sẽ loại hắn ra, bắt phải chung số-phận
với những tên thất-tín.
"Đầy tớ nào đã biết ý chủ mà
không chuẩn-bị sẵn-sàng, hoặc không làm theo ý chủ, thì sẽ bị đòn nhiều. Còn kẻ
không biết ý chủ mà làm những chuyện đáng phạt, thì sẽ bị đòn ít. Hễ ai đã được
cho nhiều thì sẽ bị đòi nhiều, và ai được giao phó nhiều thì sẽ bị đòi hỏi nhiều
hơn.
“Đợi ai
về ngự sáng ngai Thơ”
“Người bạn đầu tiên thuở bấy giờ.
Ước cũ: tái sinh ngày tận-thế,
Tìm nhau cùng nối mộng ban sơ.”
(dẫn từ thơ Vũ Hoàng
Chương)
“Đợi ai về ngự sang ngai Thơ”, ư? Ngai
Thơ, có sáng hay chăng thì nhà thơ vẫn chỉ đợi mỗi “người bạn đầu tiên thuở bấy giờ”, mà thôi? Nhà Đạo hôm nay cũng bảo
nhau: hãy tỉnh-thức mà đợi mà chờ. Nhưng, lại chỉ đợi chỉ chờ mỗi “Người Chủ”
lúc ông về, để hưởng phúc. Phúc lộc Ông ban cũng bõ công đợi chờ nhiều tỉnh-thức,
chốn Nước Trời.
Phúc
Âm hôm nay, có lời dặn của Đức Chúa khuyên ta hãy tỉnh-thức, lúc chủ về. Tỉnh-thức
với tất cả sự thận-trọng cần-thiết. Tỉnh-thức, vì không biết giờ nào và thái-độ
của chủ sẽ ra sao, khi ông trở về. Tỉnh-thức và đề-cao cảnh-giác, kẻo kẻ trộm đến
bất-thần, lúc nửa đêm.
Chẳng cần nói ta cũng biết, phần
đông mọi người đều kinh-nghiệm rằng: vì không tỉnh-thức, nên mỗi lần kẻ trộm đến
nhà, thường có mất mát. Mất tiền mất của, mất niềm tin-tưởng vì thiếu thận-trọng.
Có khi mất cả báu vật - người thân, và có khi mất cả chính mình nữa, vì thiếu cảnh-giác.
Thành thử, biết tỉnh-thức như lời Chúa dặn, không những không bị mất mát, mà
còn được hiệp-thông sự sống với toàn-thể nhà Đạo. Hiệp-thông với con dân ngoài
đời, ở chung quanh.
Điều Chúa nhắn-nhủ hãy tỉnh-thức, vẫn
là chuyện hệ-trọng. Hệ trọng, không chỉ vì mức-độ của mất mát với “biến động”,
mà thôi. Nhưng, hệ-trọng còn vì phẩm-chất của sự sống, nữa. Phẩm-chất sự sống,
điều mà Tin Mừng căn dặn, bao gồm năm đặc-điểm:
-Trước
nhất, khi tỉnh-thức, người tín-hữu Đức Kitô luôn hiệp-thông san-sẻ cả nỗi ưu-tư
lẫn những gì mình đang có với người túng thiếu, rất cần.
-Kế
đến, khi thận-trọng tỉnh-thức, con dân nhà Đạo luôn ăn ở cho công bằng, phải
phép với hết mọi người.
-Và,
khi đã thức-tỉnh không còn nhiều “biến-động”, người nhà Đạo sẽ nhận ra sự hiện-diện
của Đức Chúa, trong đời thường.
-Khi
cảnh-giác về sự hiện-diện của Ngài, ta không sách-nhiễu phiền-hà bất cứ ai. Ngược
lại, sẽ sống hiền-hòa, bình-lặng cùng mọi bằng-hữu chốn Nước Trời.
-Và,
có thận-trọng tỉnh-thức, người nhà Đạo sẽ nhận ra là: Đức Chúa sẽ quang-lâm đến
lại, vào mọi lúc.
-Bởi
vậy, đời sống người tín-hữu Đức Kitô nên cảnh-giác quan-tâm đến linh-đạo cần-thiết
cho đời mình.
Hơn
hai thiên niên kỷ vừa qua, dân con nhà Đạo vẫn chờ đợi ngày Chúa quang-lâm đến
lại. Nhưng, điều đáng buồn là: trong lúc chờ đợi, người người vẫn sống đời bon
chen phức-tạp, đến độ hành-vi của mình đi ngược lại lời dặn của Đức Chúa.
Chính
vì thái-độ sống như thế, mà ta chuốc lấy vào người sự mất mát lớn. Mất mát về một
hạnh-phúc đích-thật. Buồn thay, mất mát ấy lại là bi-kịch của cuộc sống. Do có
bi-kịch mất mát, ta hãy nên xét lại phương-cách sử-dụng quà tặng Chúa ban, như
một bài học để mà đổi-thay.
Thiếu
xem xét. Thiếu cảnh-giác. Thiếu thận-trọng tỉnh-thức, nên thảm-kịch mất mát vẫn
xảy đến với cuộc đời, bằng mọi hình-thức rất đa-dạng. Lời dặn dò “hãy tỉnh-thức”,
còn được thánh Phao-lô bổ sung thêm, ở bài đọc thứ hai.
Thánh-nhân
qui về chuyện của Abraham coi đó như mẫu-mực cho mọi thức-tỉnh. Thánh-nhân nhấn
mạnh: nhờ niềm tin-yêu có cảnh-giác, mà Abraham mới tuân theo lời Yavê Thiên Chúa kêu gọi làm cuộc hành-trình dựng-xây trời
mới/đất mới. Trời mới/Đất mới này, có sự kế-thừa mà Yavê tặng ban cho riêng
ông, cho đông đảo lớp hậu duệ .
Quả
thật, hành-trình mà thánh Phaolô muốn cộng-đoàn tín-hữu Đức Kitô để tâm bắt chước
ông Abraham không phải là để ra đi làm một cuộc du-hành vào chốn không định-hướng.
Nhưng, là tìm ra phương-cách thoả-đáng có giá-trị trong cuộc đời. Hành-trình mà
thánh Phaolô đề-nghị, bao gồm các kinh-nghiệm ta sẽ trải qua. Đó chính là cách-thế
ta xử-sự, đối với nhau, và với Đạo.
Hành-trình,
là hành-trình sống. Hành-trình, là nhờ đó ta tìm gặp người anh/người chị cùng đồng-hành
với ta. Hành-trình, là đáp lại Lời Chúa dặn-dò. Và hành-trình Ngài vẫn dặn, còn
là đá tảng thôi-thúc chính mình đi vào với thăng-tiến cá-nhân. Thăng-tiến hướng
thượng, để rồi sẽ gặp gỡ Đức Chúa.
Thăng-tiến
bản thân, như người người vẫn làm. Làm chung một hành-trình cùng với bạn hữu gặp
thấy trên đường. Thăng-tiến, sẽ giúp bản thân mình đáp-ứng lời dặn dò của Đức
Chúa. Đáp lại trong yêu thương tôn-trọng sự thật, vẫn ứng-xử, để cùng nhau đi
vào cuộc sống có cảnh-giác. Cuộc sống luôn biết thận-trọng. Và khi đã đáp ứng
có thận trọng - tỉnh thức, người người sẽ không còn “im lặng”. Nhưng, “sống một
ngày vui không dễ nói ra lời”.
Ngày
vui không dễ nói thành lời, là cuộc hành-hương về với Chúa. Là, có một hành-trình
như Abraham và giòng-tộc ông trước đây đã sống. Sống ở lều, nhưng lòng ông vẫn
hướng về phía trước. Hướng về Đấng Giavê Thiên
Chúa. Sống thận trọng, luôn tỉnh thức. Hướng về Nước Trời được Thiên-Chúa hứa ban. Nước Trời Chúa ban, là xã hội của
những người công chính, sống rất an bình.
Trong
tỉnh-thức đợi chờ Nước Trời Chúa phú ban, tưởng cũng nên về với thi-ca mà ngâm-nga
đôi lời rằng:
“Ước cũ: tái sinh ngày tận-thế,
Tìm nhau cùng nối mộng ban sơ.
Cánh bằng siêu thoát hư-vô,
Sau lưng bỏ sụp cơ-đồ trần-gian.”
(Vũ
Hoàng Chương – Duyên Mùa Tận Thế)
Nhà
thơ đây, có thi-ca-hoá duyên tận thế đến mấy, cũng không làm người nghe ở ngoài
đời “bỏ sụp cơ-đồ trần-gian” được. Bởi, cơ đồ ấy đã ăn sâu vào óc não của người
đời. Chỉ có Nước Trời của nhà Đạo, mới xứng-đáng để ta tỉnh-thức trông chờ, rất
nhiều năm.
Lm Richard Leonard sj biên-soạn - Mai Tá lược dịch.
No comments:
Post a Comment