Suy niệm Lời Ngài vào Chúa Nhật thứ 26 Thường Niên Năm B 30.9.2012
“Đời tôi
sa mạc, ôi sa mạc,”
“Hoa hết thơm rồi, rượu hết say”
(dẫn từ thơ
Nguyễn Bính)
Mc
9: 38-43, 45, 47-48
Mới có thế,
mà sao nhà thơ đã than đời sa mạc, những gió lộng? Rất nhiều thời, nhà Đạo mình
nào đã sầu bi chỉ một đời như các thánh hằng khẳng định ở bài đọc, rất hôm nay.
Bài đọc 1
hôm nay, sách Dân Số kể về trường hợp người khách lạ có nhắc đến Giavê Thiên
Chúa, nhưng lại không thuộc giống giòng Do thái Chúa đã chọn. Cũng vậy, trình
thuật thánh Máccô nay kể về đồ đệ phản đối Thày về người khách lạ không cùng
nhóm môn đồ của Chúa, vẫn thành công kình chống ác thần, để khi hỏi Thày chuyện
này, đã được biết: “Ai không chống ta là
ủng hộ ta.”(Mc 9: 9-10)
Nhờ có Tin
Mừng, ta mới biết Chúa là Đường, là Sự Thật và là Sự Sống. Và, ta tin Hội-thánh
là chốn miền qua đó ta lĩnh nhận Lời Ngài, cả đến bí tích và cuộc sống của Chúa
nữa. Tuy nhiên, những ai không gia nhập Hội thánh hoặc không tin vào Hội thánh,
sẽ ra sao? Ơn cứu độ có sẻ san cho người ngoài thánh hội không? Ai không biết
đến Tin Mừng vì thất học, hoặc vì sống ở vùng xa xôi hẻo lánh, và những người
tuy nắm rõ mọi sự nhưng không tin vào Hội rất thánh thì sao? Họ, có được cứu độ
không?
Thánh Âu Tinh xưa có nói: “Ta biết Hội thánh Chúa hiện thời ở đâu, nhưng
lại không rõ nơi nào Hội thánh không hiện diện. Trên tàu ông Nô-ê có nhiều thú
vật xin tị nạn, có loài chẳng thể nào thích nghi được với lối sống ở trên tàu,
nhưng vẫn được cứu. Nơi giòng chảy bên mạn tàu, mọi loài cá đều sống rất tốt,
tuy không tị nạn trên tàu Nô-ê và vẫn sống ngoài kế hoạch của Chúa khi Ngài dựng
vũ trụ.”
Thật sự
thì, Chúa yêu thương hết mọi loài, không trừ một ai. Chẳng ai bị rơi rớt sống bên
ngoài con tim của Ngài hết. Chúa muốn mọi loài đều được cứu. Chính Ngài đã cho
đi chính mình Ngài ngõ hầu mọi loài đều ở vào danh sách những kẻ được cứu độ. Và,
Thần Khí Ngài vẫn quanh quẩn ở với mọi người, chứ không chỉ những người có chân
trong Hội thánh, mà thôi. Công Đồng Vatican 2 dạy ta biết tôn trọng tự
do của mọi người. Và, ta được khuyên dạy hãy thương yêu hết mọi người; bởi, có
thể họ cũng sẽ là những người giúp ta đến với Chúa, rất mai sau. Nói như thế,
không có nghĩa bảo: tôn giáo nào cũng như tôn giáo nào. Tức, cũng ngang bằng và
giống nhau. Nhưng, Hội thánh Chúa, mới là đường chính dẫn đến Chúa, tức con
đường Chúa tặng ban ơn lành cứu rỗi để ta san sẻ cho mọi dân.
Thiên Chúa
không ngừng tỏ cho biết Ngài là Đấng Toàn Năng Toàn Thiện với mọi loài. Riêng
loài người, được thụ hưởng cái-gọi-là “Nhân chi sơ tính bản thiện” từ Đức Chúa,
nên đó còn là bằng chứng nói lên việc Chúa là Đấng đối xứ tốt với mọi người. Mọi
loài. Người Samaritanô nhân hậu khi xưa dám cứu giúp người bị nạn bên đuờng, là
ví dụ cụ thể, để ta nhận ra lòng nhân lành của Đức Chúa, nơi mọi người. Và,
Chúa thực hiện “tính bản thiện” cho con người còn là bằng cứ chứng minh cho mọi
người thấy Ngài vẫn hiện diện nơi con người. Ở thế gian.
Trình
thuật hôm nay, rõ ràng mô tả Chúa không nói: “Ai không cộng tác với ta là chống ta”, nhưng Ngài bảo: “Ai không chống ta tức ở với ta.” Vế đầu
là chuyện mơ hồ, hoang tưởng. Vế sau, vượt thắng sự thờ ơ, ơ hờ và hãi sợ mọi người
khác. Vì hãi sợ nên con người mới để nó xâm nhập đầu óc mình, để rồi mới lật
ngược lập trường sống cá thể để cương quyết sống hài hoà với hết mọi người, bất
kể người đó là ai? Sống thế nào? Họ có tử tế, dễ thương không? Và, việc cuối
cùng dành cho mọi người là: mình có chọn sự hoang tưởng hoặc cải biến chính
mình cách chín chắn, yêu thương không? Đó là phương cách giúp ta trở nên giống con
trẻ, như Tin Mừng hằng khích lệ.
Tuy thế,
có người vẫn hỏi: là gì đi nữa, sống hoang tưởng hay có cải biến là sống ra
sao, suốt một ngày? Cái đó còn tuỳ. Tuỳ người đi Đạo. Nhưng, câu trả lời có lẽ sẽ
là: phải sống giản đơn, thuần thành, hiện thực. Không bận tâm đến những gì trừu
tượng, đôi khi cũng lại hoang tưởng. Đừng cho rằng: cuộc sống là của chính mình,
cho mình chứ không cho ai khác. Đừng mang trong người chỉ mỗi ảnh hình về chính
mình hoặc về cung cách do mình tạo ra, cho cuộc sống. Đừng coi đó như hình thức
“linh đạo” do mình sáng tạo, để mà sống.
Đã nhiều lần,
người đi Đạo cũng đã nghe biết về thế giới cổ xưa có nền văn hoá Kitô-giáo, vẫn
rất đẹp. Nhưng, đó không phải là con người mình. Cũng có người đi Đạo khác lại
nghĩ rằng sự khôn ngoan nơi con người lan toả khắp mọi nơi; nó xâm nhập vào ảnh
hình, ngẫu tượng, hình hài của những thời điểm rất khác biệt. Có người cứ liên
tưởng về thế giới của thiền hành, không vọng tưởng, chẳng suy tư. Họ chỉ coi
trọng tương quan với người khác, quyết xây dựng một thế giới khác thường, đặc
biệt thôi.
Có người
lại lập ra cho mình cung cách sống rất khác thường để rồi sủng ái, mến mộ đến
độ nó trở thành hjữu thể, rất dị biệt. Cũng chẳng nên phẩm bình tư duy và cung
cách sống của bất cứ ai. Chẳng nên đặt khung hình để nhốt mình ở đó, mà sinh
sống. Bởi tất cả vẫn ra như mù mờ, mới mẻ, đáng ta kinh ngạc. Đôi lúc có hơi
nghiêm túc, nữa. Thế nên, cũng đừng quá nghiêm khắc với chính mình đến độ tự dẫn
mình vào chốn tối mù, khó khăn, hoang tưởng. Nói như trình thuật thánh Máccô là
nhủ rằng: hãy trở nên như con trẻ; hoặc như lông măng bay bổng qua hơi thở của
Thiên Chúa.
Khi biết
rằng mình cũng lệ thuộc vào người khác. Cũng lĩnh nhận rất nhiều thứ, từ người
khác, nên hãy cảm tạ họ. Và, hãy chỉ sống đời giản đơn như họ đang sống. Hãy
vui hưởng cuộc sống giản đơn, như mọi người. Dù đôi lúc, mình cũng chẳng tin
vào điều người nói về những điều họ tin tưởng. Trái lại, hãy cứ sống đơn sơ
kiểu con trẻ, như hiện tại. Và, đừng bao giờ đặt nặng chuyện người khác có tin
hay không vào mọi điều. Bởi khi sống đời giản đơn, rồi cũng sẽ nhận ra rằng có
khi tính nghiêm nghị đến chết người cũng ảnh hưởng lên cuộc đời của chính mình.
Dù, tính nghiêm túc ấy là do người của Hội thánh mang đến.
Sống
nghiêm túc như người của Hội thánh, chưa hẳn là trở nên như con trẻ, theo đúng
nghĩa. Bởi thế nên, cũng đừng rập khuôn đeo đuổi thuyết lý hoặc linh đạo kiểu
“trẻ con”. Cũng đừng tìm cách sống ấu trĩ. Bởi, chẳng có ai cần phải làm như
thế mới gọi là sống giản đơn. Tuy nhiên, nơi phần thâm sâu của mỗi người, vẫn
còn đó tính “trẻ con”, rất ích kỷ. Thế nên, có lẽ cũng đừng tìm hiểu xem phần
thâm sâu bên trong người mình là gì. Trong đời người, vẫn có người từng làm
những chuyện như thế.
Có điều
lạ, là: cả đến những người luôn tìm cách quan-trọng hoá, bi-đát-hoá mọi vấn đề
trong đời, nhưng lại quên đi mỗi chuyện vui sống đời giản đơn với mọi người. Có
sống giản đơn, mới thấy mọi chuyện trong đời đâu có gì cần phải ầm ĩ, bi đát
đến như thế. Chính vì vậy, cũng nên cười
khẩy vào tất cả mọi sự, mọi chuyện tưởng chừng như ghê gớm ở trong đời.
Điều đưa
ta trở về với sự thể biến cải khỏi sự vu vơ, mơ hồ, hoang tưởng ta đang suy và
tưởng. Một sự thực rất dễ thấy, là: đừng quá ưu tư tạo cho mình tình huống “rối
beng” để rồi không thể trở nên như con trẻ dám cười khẩy vào mọi sự. Trong lúc
người lớn cứ tìm cách giáo dục con trẻ biết cách sống, thì trẻ con lại tìm cách
tỏ cho người lớn biết cách để cười. Cười với hết mọi chuyện. Giả như, người
người cứ ăn mặc quần áo với sắc mầu loè loẹt, không xứng hợp với tuổi tác, hoặc
con người mình mà lại coi đó là chuyện tốt lành, há đó không phải là chuyện
tiếu lâm chay/mặn quá đáng sao?
Trong kiếm
tìm sự giản đơn để sống, cũng nên ngâm thêm lời thơ trên, rằng:
“Đời
tôi sa mạc, ôi sa mạc!
Hoa
hết thơm rồi, rượu hết say.
Trăm
sầu nghìn tủi, mình tôi chịu.
Ba
bốn năm rồi, nmăm sáu năm.”
(Nguyễn
Bính – Hoa Với Rượu)
Hoa rượu
đời người, đâu sa mạc? Sa mạc đời, chỉ nơi nguời cứ đi tìm sự/vật rất khó để
sống, có thế thôi. Hãy sống giản đơn như con trẻ, rồi sẽ vui vầy một đời, như
Chúa dạy. Ngài dạy, ở nơi Tin Mừng rải khắp muôn nơi. Rất mọi thời.
Lm Nguyễn Đức Vinh Sanh
Mai Tá
phỏng dịch
No comments:
Post a Comment